"Đúng thế." Phùng thị gật gật đầu...

Đã nhiều ngày thường xuyên tới nhà của Tô Mộc Lam, Phùng thị cảm thấy tâm trạng của chính mình đã bình tĩnh hơn rất nhiều, lúc này khóe miệng mang theo nụ cười, tiếp tục khâu quần áo cho Bạch Vĩnh Hòa.

Còn về phía Tô Mộc Lam lại tiếp tục bận rộn làm bánh trứng đường.

Hai người mỗi người nói một câu, tán gẫu về những chuyện vặt vãnh trong nhà.

Tới buổi chiều, mặt trời lặn xuống phía tây, Phùng thị mới về nhà.

Khi Bạch Thạch Đường trở về mang theo rất nhiều vải dệt.

"Cũng không biết bọn nhỏ và ngươi thích vật liệu may mặc như thế nào, nên mua nhiều mấy loại, làm thời trang mùa xuân để dùng." Bạch Thạch Đường nói.

Tô Mộc Lam cầm những nguyên liệu kia tới để nhìn.

Màu sắc tươi sáng, vải dệt cũng vô cùng mềm mại, phía trên in hoa không phải là do nhuộm, mà là dệt thành hoa, nhìn màu sắc đa dạng, rõ ràng, hơn nữa lại rất bằng bẳng.

"Sờ chất liệu không tồi, rất mềm."

Tô Mộc Lam vắt vải dệt lên tay, nắm thật chặt lại, đưa đến chỗ ánh nến cẩn thận nhìn kỹ càng, "Vải mịn thuần túy không mềm mại như thế này, loại này sờ chất liệu lại không giống như tơ tằm hỗn hợp, đây là vải của cửa hàng nào bán thế?"

Tô Mộc Lam cơ bản đã từng đi qua các cửa hàng bán vải vóc, vật liệu may mặc ở huyện thành.

Tuy nàng không nhất định đã mua vật liệu của từng cửa hàng, nhưng đã từng quan sát, nên nàng biết nhà ai có dạng vải vóc nào.

Loại vải như thế này, trước đó chưa từng thấy.

"Ta mở một tiệm vải ở trên huyện thành, đây là một mặt hàng mới để bán." Bạch Thạch Đường nói.

Bạch Thạch Đường mở một cửa hàng mới ở huyện thành, bán vải sao?

Tô Mộc Lam lập tức sửng sốt, "Chuyện này tiến hành khi nào?"

"Vừa hôm trước mới khai trương xong." Bạch Thạch Đường nói, "Ta cũng không biết nên làm nghề nghiệp gì, trước đó thấy bên trong huyện thành có cửa hàng bán vải dệt không được tốt lắm, giá cả lại không rẻ."

"Trước đây khi ta còn làm việc ở thương hội, quen biết mấy xưởng dệt vải ở bên phía Tùng Giang, nơi đó vải vóc vừa rẻ, chất liệu lại tốt, liền nghĩ nhập một ít hàng từ bên kia về bán, cho nên ta liền gửi thư qua phía Tùng Giang, muốn nhập một ít hàng."

"Trước Tết Nguyên Tiêu thấy ở huyện thành có cửa hàng thích hợp, liền bàn bạc và thu xếp một phen, hai ngày này liền khai trương."

Tô Mộc Lam nghe xong chuyện này liền chớp mắt một chút.

Khi nhập hàng mà không cần tự mình đi chọn lựa hàng, chỉ cần trực tiếp gửi một phong thư là có hàng về, hoàn thành giao dịch, đủ để thấy lúc trước khi Bạch Thạch Đường ở thương hội có giao tình sâu đậm với xưởng này.

Thoạt nhìn, lúc trước Bạch Thạch Đường ở thương hội đoán chừng cũng chăm chỉ có khả năng, rất có thành tựu ở thương hội.

Hiện tại lấy tốc độ nhanh như vậy thu xếp một cửa hàng, có thể thấy được bản lĩnh của hắn.

Tô Mộc Lam vô cùng kinh ngạc và thán phục Bạch Thạch Đường, trong lòng cũng an tâm hơn rất nhiều.

Nàng là một người xuyên qua, chiếm thân thể củba người khác, kéo dài sinh mệnh củba người khác.

Mặc dù hiện tại lúc này chính là linh hồn của mình sinh tồn, nhưng nếu trên người nàng đã xảy ra chuyện kì lạ xuyên qua như thế này thì sau này cũng sẽ phát sinh chuyện kì lạ khác.

Thí dụ như lần thứ hai xuyên qua hoặc là đột nhiên biến mất.

Nếu thật sự nàng đột nhiên kết thúc sinh mệnh của thân thể này, nàng không nỡ buông tay chính là bốn đứa trẻ kia.

Mấy năm nay ở chung, nàng và bốn đứa trẻ sớm tối có nhau, giữa mấy người tình nghĩa vô cùng sâm đậm, cho dù Tô Mộc Lam chưa bao giờ kết hôn sinh nở, nhưng vẫn có thể coi bốn đứa trẻ này như con đẻ của chính mình mà đối đãi, cho nên nàng cũng vướng bận nhất bốn đứa bé này.

Một khi thật sự sẽ phát sinh chuyện như vậy, người mà có thể chăm nom được bốn đứa trẻ này thì chỉ còn có người cha là Bạch Thạch Đường này.

Lúc Bạch Thạch Đường mới trở về, Tô Mộc Lam không biết kỹ về hắn, cho nên dù gì vẫn có phần không yên tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play