Hồ Nhị đau đớn hét lên: "Ai, là ai dám đánh lén ông đây…."

Lời cũng chưa kịp nói xong thì đã thấy ngựa hí vang, một bóng người bay lên đứng ở phía trước xe ngựa.

Sau một trận đấm đá thì ba người đều bị thương ở các mức độ khác nhau, nằm bò ở trên mặt đất không thể dậy nổi, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Bạch Thạch Đường lúc này đang tức giận bừng bừng, cả khuôn mặt đều tràn ngập sát khí….

"Hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng."

ba người dập đầu như giã tỏi, Lưu Đại cầm đầu cũng nói: "Không biết hảo hán đi đường nào, Ba huynh đệ chúng ta cũng không biết vì sao lại xúc phạm đến hảo hán, đây là toàn bộ tài sản của Ba huynh đệ chúng ta, đều hiếu kính cho ngài, còn mong hảo hán tha mạng cho chúng ta…"

Vừa nói xong thì Lưu Đại liền móc túi tiền nặng trịch ở trong ngực ra, sau đó muốn đưa cho Bạch Thạch Đường.

Bạch Thạch Đường giật nhẹ khóe miệng, đi đến trước mặt ba người, giơ tay lên chém xuống.

Bịch, bịch, bịch.

Bạch Thạch Đường ra tay nhanh nhẹn dứt khoát, ba người đều mềm nhũn như bao tải ngã xuống mặt đất.

Rút ra phi tiêu có ba răng cưa trên cánh tay củba người nọ, rồi lau sạch vết máu, thu lại vào bên hông, sau đó Bạch Thạch Đường lại vội vàng đi xem xét tình trạng của Bạch Lập Hạ.

"Không có việc gì đi." Bạch Thạch Đường ôm Bạch Lập Hạ xuống xe ngựa, sau đó tỉ mỉ xem xét.

"Con không sao cả." Bạch Lập Hạ xoay một vòng để cho Bạch Thạch Đường thấy bản thân không có việc gì, sau đó cười nói: "Con làm theo như cha nương đã dạy, gặp được chuyện cũng không hoảng hốt, lúc đó cũng chưa bị mê choáng đâu."

"Đúng rồi, có phải là cha đã nhìn thấy những đồ vật mà con ném xuống nên mới đi theo tìm được hay không?"

"Ừm." Bạch Thạch Đường gật đầu, từ trong ngực lấy ra đồ vật: "Lúc đầu là nhìn thấy cài hoa trên đầu của con, nên đã theo dấu đi theo, sau đó lại là giày, lúc ra ngoài huyện thành liền biến thành những thứ này, đây là của ai vậy?"

"Là của nàng." Bạch Lập Hạ kéo tiểu cô nương vừa mới nhảy xuống xe ngựa lại đây, sau đó kể lại tình huống xảy ra trên xe ngựa cho Bạch Thạch Đường nghe.

"Làm tốt lắm." Bạch Thạch Đường nhìn Bạch Lập Hạ vừa hưng phấn vừa vui vẻ liền cười sờ đầu của cô bé.

"Là cha nương dạy con tốt." Bạch Lập Hạ cười: "Cha, bây giờ phải làm gì?"

Trên xe vẫn còn có mấy đứa trẻ đang bị hôn mê, ba kẻ trộm kia cũng phải bắt lại để đòi lại công bằng mới được.

"Cha đi phía trước, người của nha môn cũng theo ở phía sau, con ngựa này phi nhanh nên bọn họ đuổi không kịp, nên cha đi trước lần theo ký hiệu trên đường, nhìn thời gian thì chắc bọn họ cũng sắp đuổi kịp rồi đấy."

Bạch Thạch Đường nói: "Trời lạnh, các con lên xe ngựa chờ đi, đợi nha sai tới thì chúng ta sẽ xử lý những người này."

"Vâng." Bạch Lập Hạ và tiểu cô nương cùng gật đầu, đi lên xe ngựa trước để tránh rét.

"Ngươi không có giày thì chân có lạnh không? Ta thấy cỡ chân của hai chúng ta cũng tương tự nhau, ngươi đi giày của ta này." Tiểu cô nương vừa nói chuyện, vừa cởi giày ra khỏi chân mình.

Dọc theo đường đi đều để chân trần, lúc này Bạch Lập Hạ cũng lạnh run nên cũng không từ chối nữa, mang giày vào chân, và vì muốn cho chân nhanh chóng ấm lên nên còn vươn tay không ngừng chà xát chân.

Tiểu cô nương cũng thổi khí vào lòng bàn tay rồi giúp đỡ Bạch Lập Hạ làm ấm chân.

"Vừa rồi cha của ngươi thật là lợi hại." Tiểu cô nương nói: "Lợi hại giống như những đại hiệp ở trong sách vậy." Nói liên tiếp hai từ lợi hại.

Bạch Lập Hạ cười híp mắt: "Cha ta biết công phu, rất là lợi hại, nhưng mà người lợi hại nhất nhà ta vẫn là nương của ta, nương của ta cái gì cũng biết làm, đặc biệt là làm đồ ăn, thực sự rất ngon, ta ở bên ngoài đến bây giờ vẫn chưa tìm được đồ ăn nào ngon hơn đồ ăn mà nương làm cả."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play