"Chuyện này...." Bạch Thuỷ Liễu đánh giá gian hàng bán đèn kia một phen, cười nói: "Nếu không bớt được, vậy cho bọn ta chiếc đèn khác đi, bọn ta không chọn cái đắt nữa, cái kia là được rồi."
Bạch Thuỷ Liễu chỉ chỉ vào chiếc đèn lồng bình thường ở bên cạnh, trông bình thường không quá đắt.
Người bán hàng nở một nụ cười: "Cái đèn lồng kia cũng phải bán ba đồng tiền đấy, ngươi có thể mặc cả, vậy được thôi, tặng ngươi một cái là được."
"Cảm ơn đại thúc." Bạch Thuỷ Liễu nhận lấy đèn lồng, bảo đám Bạch Lập Hạ thay nhau lấy tiền từ trong túi ra.
Mỗi người cầm ra sáu đồng tiền, Bạch Thuỷ Liễu tự lấy của mình nhiều thêm một đồng tiền, góp đủ hai mươi lăm đồng đưa cho người bán hàng kia.
Người bán hàng đếm tiền, sau đó lấy chiếc đèn cù kia xuống đưa cho Bạch Thuỷ Liễu: "Ngươi cầm cho chắc, trên đường này nhiều người, đừng để đến lúc đó va chạm dập đầu, rớt bể, sẽ không quay được nữa."
"Ừm, cảm ơn đã nhắc nhở." Bạch Thuỷ Liễu đưa đèn lồng cho đám Bạch Lập Hạ, cho bọn họ xem kỹ một chút.
Bọn nhỏ cẩn thận thưởng thức một hồi lâu, lúc này mỗi người xách một chốc, tiếp tục đi về phía trước.
Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam đi theo bọn nhỏ trông thấy biểu hiện lúc nãy của chúng, liếc nhìn nhau, hiểu ý cười cười.
Bạch Thuỷ Liễu có phong thái củba người đứng đầu, bốn đứa bé vừa có chủ ý lại ổn định, đúng là khiến cho người ta vô cùng yên tâm.
Nhà có con gái sắp trưởng thành rồi.
Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam đều có cảm giác vui mừng khi đứa con thân yêu đã trưởng thành.
Tiếp tục đi về phía trước, mặt nạ, kẹo vẽ, kịch đèn chiếu...
Một đường đi dạo đến một quán trà đoán đố đèn thắng sẽ được hoa đăng, bọn nhỏ ngừng chân, vô cùng hứng thú nhìn mấy tờ giấy viết câu đố tung bay treo dưới từng chiếc đèn lồng ở trên đỉnh đầu.
Bọn nhỏ đã đi học lâu như thế, ngoại trừ mấy từ hiếm thấy, có thể nói gần như không có chữ nào là không biết, lúc này cũng kích động.
Câu đố trong chiếc đèn mà Bạch Thuỷ Liễu cầm được là người ở trong sách, một chữ.
Của Bạch Lập Hạ là chỉ tiếc gần hoàng hôn, một chữ.
Của Bạch Trúc Diệp là vạc đỏ nắp xanh đựng đầy mật, một loại quả.
Của Bạch Mễ Đậu là nửa thật nửa giả, một chữ.
Bạch Thuỷ Liễu, Bạch Trúc Diệp và Bạch Đậu Mễ nhanh chóng có được đáp án của mình, theo thứ tự là cưa, quả hồng và trị giá.
Đáp án chính xác không sai, lần lượt nhận được đèn lồng tương ứng của quán trà, ba đứa trẻ hứng thú bừng bừng, trông còn đẹp mắt hơn so với đèn lồng củba người khác nữa.
Duy chỉ có Bạch Lập Hạ lúc này mặt mày ủ rũ.
Cô bé thật sự không thể đoán được đáp án của câu đố này cuối cùng là gì, nhất là khi nhìn thấy ba người Bạch Thuỷ Liễu đã đoán được, cô bé càng cảm thấy cuống cuòng, nhưng càng cuống thì càng nghĩ không ra, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, gọi ba người Bạch Thuỷ Liễu đến giúp một chút.
Thế nhưng, ba người Bạch Thuỷ Liễu đến nhìn câu đố, suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cũng lắc đầu.
Câu đố của chính cô bé rất dễ giải đáp, người ở trong sách, trong từ sách có Hoàng Kim Ốc, cho nên người ở trong sách chính là chữ cưa này.
Nhưng từ của Bạch Lập Hạ, chỉ tiếc gần hoàng hôn, đoán sao cũng không ra đến tột cùng là cái gì.
Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu cũng nghĩ không ra, chỉ nhíu mày theo Bạch Thuỷ Liễu.
Bên cạnh, có một cô bé vừa nhận thưởng được đèn lồng, tuổi tác cũng cỡ Bạch Lập Hạ, trông thấy bốn người Bạch Lập Hạ chụm đầu vào nói nhỏ, bèn ghé đầu sang mà nhìn, lúc trông thấy câu đố trong tay Bạch Lập Hạ thì hé miệng cười cười.
"Mẹ Trương, bây giờ là giờ gì." Tiểu cô nương hỏi một phụ nhân trung niên đi theo cạnh mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT