Sau khi đã sửa soạn ổn thỏa mọi đồ vật, Bạch Thạch Đường đánh xe bò, chở cả nhà đi về phía huyện thành.
Trên đường cái, có thể nhìn thấy rất nhiều xe ngựa hoặc xe bò đều đi về phía huyện thành.
Tết Nguyên Tiêu, pháo hoa và đèn lồng kéo dài suốt đêm, tuyệt đẹp vô cùng.
Quan trọng nhất chính là trong cả năm hiếm khi có một ngày không bị cấm đi lại ban đêm, cửa thành ở huyện thành cũng sẽ không đóng cửa vào ban đêm, cho phép bá tánh chơi đùa thoải mái.
Mà cuộc vui chơi thoải mái này không đơn giản chỉ dành cho trẻ con, mà còn dành cho các nam thanh nữ tú nữa.
Vào một ngày như vậy rất thích hợp để hẹn hò và gặp mặt.
Rất nhiều người có tình cảm với nhau nhưng nhiều năm không được gặp mặt, trong ngày này sẽ nhân cơ hội để gặp mặt và giải bày tâm sự với nhau, mà những người nào còn chưa có đối tượng mình thích, cũng có thể nhân ngày ra đi ra ngoài gặp gỡ.
Cho nên Tết Nguyên Tiêu trên danh nghĩa là ngắm đèn, nhưng cũng đồng thời là đi ngắm nhìn người khác.
Đây cũng chính là lý do vì sao tết Nguyên Tiêu thời cổ đại được gọi là Lễ Tình Nhân.
Chẳng qua đúng là vì như vậy nên bên trong huyện thành mới rất đông người, cũng sẽ có rất nhiều sạp hàng bán rong nho nhỏ, nhìn thấy cơ hội kinh doanh mà đi bán đồ vật, cho nên mới mới có rất nhiều đồ ăn ngon và đồ chơi đẹp.
Dọc theo đường đi, bốn đứa trẻ đều tràn đầy phấn khích.
"Đây là lần đầu tiên muội đi huyện thành xem hội đèn lồng đó, không biết có đẹp hay không." ngày thường Bạch Trúc Diệp thích nhất rú rú ở trong nhà, bây giờ khuôn mặt cũng tràn đầy háo hức mong chờ.
"Đẹp, toàn bộ cửa hàng hai bên đường đều treo đủ loại đèn lồng, sáng như ban ngày ấy." Khi còn nhỏ Bạch Thủy Liễu đã từng đi theo Bạch Thạch Đường xem lễ hội đèn lồng, vì vậy cười nói tiếp "Món gì ngon cũng có, đồ chơi đẹp gì cũng có."
Đồ ăn ngon ở nhà đã ăn không ít, rất nhiều đồ ăn ở bên ngoài còn không ngon bằng Tô Mộc Lam làm, cho nên bọn trẻ không có hứng thú với đồ ăn ở bên ngoài, còn về phía đồ chơi thì … Con nít vẫn còn rất ham chơi.
"Có những thứ gì?" Bạch Lập Hạ cũng tò mò hỏi.
"Có kịch đèn chiếu, kể chuyện, hát tuồng, còn có xiếc ảo thuật nữa, lúc trước gặp qua có người ngực toái tảng đá lớn, còn có thể bịt mắt ném phi đao đó, rất đẹp." Bạch Thủy Liễu nói, bởi vì hưng phấn nên chóp mũi hơi ửng đỏ một chút.
"Wow, nhiều như vậy……"
Bốn đứa đầu củ cải bắt đầu túm tụm lại xì xào bàn tán về những trò xiếc ảo thuật mới lạ kia.
Nhìn bốn đứa đầu củ cải hoạt bát hơn nhiều so với ở nhà, Tô Mộc Lam mừng thầm trong lòng.
Khi nàng ở xã hội hiện đại được coi là người cuồng công việc, cái gọi là sau khi bận rộn mà có thời gian rảnh rỗi thì tự mình sẽ chỉ vẽ vời một ít tranh hoặc làm vài đồ điểm tâm để thay đổi tâm trạng, ngẫu nhiên sẽ cùng bạn bè đi ra ngoài du lịch, có điều bởi vì nhớ tới công việc nên thời gian đi chơi rất ngắn, số lần cũng rất ít.
Thế cho nên khi nàng tới nơi này, nàng cũng không quá chủ động đối với việc đi ra ngoài dạo chơi.
Tô Mộc Lam thường xuyên cảm thấy vì chính mình nên bọn trẻ mới một lòng một dạ lao vào đọc sách hoặc làm việc tại nhà.
Hiện tại Bạch Thạch Đường đã đi đầu đưa ra ý kiến này, Tô Mộc Lam cảm thấy cũng không tệ lắm.
Con người mà, đi ra ngoài chơi đùa nhiều hơn một chút cũng khá tốt.
"Các con cũng đừng mải chơi, khi ăn cơm trưa đã dặn các con những gì có nhớ không?" Tô Mộc Lam cười hỏi một câu.
"Nhớ kỹ ạ." Bốn đứa trẻ đồng thanh trả lời.
"Nói xem nào." Bạch Thạch Đường nói theo.
"Nếu bị lạc ở huyện thành thì phải đi tới khách điếm Bằng Lai để chờ."
"Nếu đi đến chỗ nào mà không nhận ra đường thì phải tìm người để hỏi, tốt nhất là tìm phụ nhân hoặc con nít, hơn nữa phải hỏi vài người, xác định họ nói giống nhau thì mới tin."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT