Tô Mộc Lam thấy tiểu nhị nói như vậy thì cũng không kiên trì nữa, chỉ nói một tiếng vất vả với hắn.
Tiểu nhị quăng roi, xe ngựa chậm rãi đi ra ngoài….
Bạch Thanh Táo đột nhiên vén rèm lên, từ trên xe ngựa nhảy xuống, chạy nhanh tới trước mặt Tô Mộc Lam.
"Thím Tô, giúp cháu đưa cái này cho trúc Diệp, đây là cháu dùng tiền của mình để mua."
Bạch Thanh Táo nhét đồ gì đó vào trong tay của Tô Mộc Lam, mắt đỏ hoe nói: "Cũng giúp cháu nói lời xin lỗi với Trúc Diệp…." Nói xong, Bạch Thanh Táo lại vội vàng chạy lên xe ngựa.
Xe ngựa lại bắt đầu chạy chậm rãi đi ra sân sau.
Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường đưa tiễn một đoạn đường, thấy xe ngựa đã chạy vững vàng trên đường lớn thì bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Đặng chưởng quỹ nhìn thấy tất cả nhưng đến cuối cùng cũng không hỏi thêm một câu nào.
Làm nghề này, chỉ cần cho thuê xe còn người khác thuê để làm gì thì không trong phạm vi lo lắng của bọn hắn.
Hơn nữa, là người mà Bạch Thạch Đường muốn tiễn đưa thì nhất định là đang giúp các nàng, vậy thì càng không cần phải nói thêm gì.
Đặng chưởng quầy hiểu được điều đó chỉ đứng nói chuyện phiếm với Bạch Thạch Đường.
Hai người nói chuyện một lúc lâu, sau đó bên ngoài có người tìm nên Bạch chưởng quầy phải đi ra tiếp đón, tiễn Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam ra cửa: "Sau này nếu rảnh rỗi thì cứ đến đây chơi." "Nhất định." Bạch Thạch Đường cười đồng ý.
Chuyện đưa Bạch Đào Chi và Bạch Thanh Táo đi lên phủ thành bây giờ cũng coi như đã hoàn toàn xong xuôi.
Trong lòng của Tô Mộc Lam nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nên liền thở phào một hơi.
Khi đi thì Tô Mộc Lam còn tự thấy bản thân rất bình tĩnh, nhưng bây giờ mới nhận ra mình đã sớm đổ mồ hôi sau lưng, ngay cả áo lót trong cũng đều đã ướt đẫm, dính vào trên người, rất khó chịu.
Hơn nữa bởi vì thần kinh vẫn luôn căng chặt trong đầu bây giờ đột nhiên được thả lỏng nên Tô Mộc Lam bây giờ cảm thấy đầu hơi đau, theo bản năng vươn tay lên xoa nhẹ.
"Dùng cái này đi, sẽ thoải mái hơn một chút." Bạch Thạch Đường đưa cho nàng một bình sứ nhỏ.
Tô Mộc Lam vừa nhận lấy đồ vật thì liền ngửi thấy mùi hương bạc hà nồng đậm.
Hương bạc hà mát mẻ, bôi một ít lên huyệt thái dương thì cảm giác mát lạnh gần như thấm vào da thịt, trong nháy mắt làm giảm bớt cảm giác khó chịu trong đầu.
"Tốt hơn nhiều rồi." Tô Mộc Lam trả lại bình sứ cho Bạch Thạch Đường, cười nói: "Ngươi luôn mang theo bên người những thứ này sao?"
"Ngày xưa khi đi áp tải hàng hóa thì vẫn luôn di chuyển, không có thời gian để dừng lại nhiều, mấy đồ thường xuyên sử dụng thì luôn mang theo bên người, bạc hà có tác dụng tỉnh táo cũng có thể đuổi muỗi, ngày trước hay đi về hướng nam vì vậy thói quen hay mang theo."
Bạch Thạch Đường trả lời, điều khiển xe đi chậm một chút: "Vào buổi sáng ngươi ăn cơm không được nhiều lắm, bên trong huyện thành cũng bán rất nhiều đồ ăn, có muốn ăn chút gì hay không?"
Trong đầu đang suy nghĩ chuyện gì thì khẩu vị sẽ không tốt lắm, lúc Tô Mộc Lam thức dậy vào sáng sớm chỉ uống được nửa bát cháo.
Bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, Tô Mộc Lam cũng cảm thấy trong bụng trống rỗng, có chút đói bụng.
Nhìn thấy nhà bên kia đang bán bánh quẩy rán, súp tiêu cay và tào phớ, thì Tô Mộc Lam cũng có chút thèm súp tiêu cay nóng hầm hập nên liền gọi Bạch Thạch Đường cùng đi ăn một bát.
Súp tiêu cay nóng hổi, bởi vì bên trong nước canh có hạt tiêu và ớt bột, uống một bát xuống bụng thì toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể đều sẽ mở rộng và đổ mồ hôi.
Khác với đồ mồ hôi lạnh do căng thẳng, đổ mồi hôi khi ăn súp tiêu cay vào mùa đông khiến cho mọi người cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng thoải mái.
Ăn xong thì Tô Mộc Lam lại mua thêm ít bánh ngọt rán và bánh quẩy, đóng gói mang về.
Dù sao vẫn còn đang ăn tết, bây giờ trong huyện thành cũng bán nhiều đồ ăn và đồ chơi, Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường đi dạo một vòng, sau đó cũng mua một số đồ chơi mới lạ cho bọn nhỏ ở nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT