"Đúng lúc có lý chính ở đây." Bên đối diện thôn Trầm gia cũng đi ra một người có tuổi tác tương đương với Bạch Khang Nguyên, chắp tay với ông: "Ta là lý chính của thôn Trầm gia, Trầm Lập Ngôn…."
"Bạch lý chính chắc cũng đã biết mọi chuyện rồi, ta cũng không nói nhiều nữa, cháu trai trong nhà bị người ta bắt nạt như vậy thì người của thôn Trầm gia cũng cảm thấy mặt mũi không sáng rọi, nhưng chúng ta suy nghĩ một chút thì vẫn thấy dù sao cũng phải đến đây đòi một lời giải thích mới được.
"Không biết Trầm lý chính muốn một lời giải thích như thế nào?" Bạch Khang Nguyên hỏi, giọng nói lộ ra vài phần lạnh lùng.
"Bạch Đào Chi chạy về nhà mẹ đẻ, vốn dĩ chính là sai rồi, bây giờ nhà Bạch Hồng Phú lại giấu nữ nhi trong nhà, lừa gạt Trầm Ngũ Kim là không có người ở đây, Trầm Ngũ Kim đến đòi người thì lại bị Bạch Hồng Phú đuổi ra ngoài, đây là đang bắt nạt người của thôn Trầm gia chúng ta rồi."
Trầm Lập Ngôn nói: "Theo lý lẽ nếu Bạch Hồng Phú làm ra loại chuyện này thì hoặc là phải đưa hắn đi nha môn hoặc là Bạch Hồng Phú phải giao Bạch Đào Chi ra đây, và phải… rót nước mời trà xin lỗi
Trầm Ngũ Kim, sau đó phải bồi thường năm lượng bạc."
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hai nhà Bạch Hồng Phú và Trầm Ngũ Kim là thông gia với nhau, có một số việc thì nên chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, không cần phải quá nghiêm trọng, chỉ cần Bạch Hồng Phú giao Bạch Đào Chi ra đây, sau đó xin lỗi Trầm Ngũ Kim thì chuyện này coi như là bỏ qua."
"Ta cũng sẽ chỉ nói đến đây thôi, bên chúng ta xem như đã tận tình tận nghĩa rồi, nếu người của thôn Bạch gia không biết đúng sai thì chỉ có thể tự mình hành động, phải tới cửa thì bắt người thì cũng sẽ làm thế."
Bạch Khang Nguyên khẽ gật đầu: "Chuyện này ta cũng biết sơ qua, vừa rồi Trầm lý chính cũng nói, đây là chuyện của hai nhà thông gia, nói như thế nào thì cũng nên là người của hai nhà giải quyết với nhau."
"Hai nhà cãi nhau cũng được, đánh nhau cũng được, cuối cùng thì cũng không có quan hệ gì tới nhà người khác, chúng ta làm lý chính thì bình thường cũng đã bận rộn không ít chuyện rồi, có một số chuyện nên buông tay thì phải đặt xuống."
Ý ngoài lời là nếu Ba huynh đệ nhà Trầm Ngũ Kim đến nhà Bạch Hồng Phúc nói chuyện thì dù có cãi nhau, thậm chí có đánh nhau cũng không sao, nhưng nếu Trầm lý chính là ông lại vươn đầu ra quản nhiều như vậy thì lại không được rồi.
Ông mang theo một đám người trong dòng họ đến thì chính là đang đại biểu cho gia tộc Trầm thị rồi, người của thôn Bạch gia chúng ta có sai thì ông phải nói với ta, sau đó nhà ta đóng cửa bảo nhau, thậm chí còn có thể cho ông xem việc dạy dỗ trong dòng họ nhà ta như thế nào, nhưng nếu ông muốn lướt qua ta, muốn dạy dỗ người trong gia tộc của ta thì đó là chuyện tuyệt đối không thể.
Điều này liên quan đến thể diện của một gia tộc.
Hơn nữa, chuyện này có sai cũng không phải chỉ có một mình Bạch Hồng Phú sai.
"Ý của Bạch lý chính là không muốn giao người ra sao?" Trầm Lập Ngôn híp mắt.
"Trầm lý chính không cần phải xuyên tạc ý của ta, ta chỉ nói rằng chúng ta là lý chính thì chuyện này tốt nhất không nên tham dự vào, chuyện của hai gia đình thì để hai nhà ầm ĩ là được rồi."
Bạch Khang Nguyên nói: "Hơn nữa, chuyện này vốn dĩ cũng không thể vội vã kết luận được, vốn là chuyện ông nói phải bà nói trái, Trầm lý chính nói là người của thôn Bạch gia chúng ta giấu Bạch Đào Chi và bắt nạt huynh đệ Trầm gia, nhưng thôn Bạch gia chúng ta lại nói là Ba huynh đệ Trầm gia ép Bạch Đào Chi phải chạy đi, hoặc là đã giấu Bạch Đào Chi ở chỗ nào đó để đến gây sự với thôn Bạch gia chúng ta thì sao."
"Nếu Bạch lý chính đã nói như vậy, thì chúng ta cũng không khách khí nữa."
Trầm Lập Ngôn ngày thường cũng đã quen hành xử ngang ngược ở trong thôn, bây giờ thấy Bạch Khang Nguyên không nể mặt ông ta nên càng tức giận: "Chuyện của thôn Trầm gia chúng ta cũng không cần người của thôn Bạch gia phải động vào."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT