Hơn nữa, đây cũng không phải là chuyện của một mình Trầm Ngũ Kim, đây là chuyện của hai gia đình, nói gì thì nói cũng không thể để người nhà mình bị người nhà khác bắt nạt được.

Trầm Ngũ Kim thấy thế, dùng sức vỗ vai của hai đệ đệ, sau đó mỗi người đều tự hành động dựa theo kế hoạch…

Trầm Ngũ Kim về nhà gọi người, Trầm Lục Kim và Trầm Bát Kim thì phân nhau canh giữ ở đầu và cuối thôn.

Vào mùa đông, thời tiết rét lạnh, hai người nhặt củi khô để đốt lửa, giữ ấm cho bản thân.

Khi gà vừa gáy tiếng đầu tiên thì Tô Mộc Lam liền tỉnh lại.

Khi thức dậy thì Bạch Đào Chi và Bạch Thanh Táo cũng đã dậy rồi, đang bắt đầu thu dọn giường mà hai người ngủ đêm hôm qua.

Bạch Thạch Đường cũng đã ở trong sân bắt đầu dọn dẹp xe ngựa và cho trâu ăn cỏ khô.

"Tối hôm qua không có động tĩnh gì cả." Tô Mộc Lam hơi nhíu mày.

"Ừ, không có động tĩnh gì cả." Bạch Thạch Đường cũng nhíu chặt mày: "Không có động tĩnh cũng không phải là chuyện gì tốt, ta đoán là người của Trầm gia đang chờ ở bên ngoài."

Các ngươi trước tiên thu dọn một ít đồ vật, sau đó làm bữa sáng trước đi, ta đi ra bên ngoài trộm xem xét một chút."

"Ừ." Tô Mộc Lam gật đầu, sau đó gọi mấy đứa Bạch Thủy Liễu dậy, rồi đi vào phòng bếp nhóm lửa chuẩn bị làm cơm sáng.

Bạch Thạch Đường cũng không tính mở cửa đi ra ngoài mà ngược lại trực tiếp bật nhảy trèo lên tường sân, sau đó nhảy ra ngoài.

Chân vừa chạm đất thì liền nhìn thấy hai bóng dáng đang vội vã chạy tới.

"Ôi trời, làm ta hết cả hồn." Bạch Vũ Trụ đột nhiên nhìn thấy có người nhảy xuống đường liền lùi về phía sau theo bản năng, khi thấy rõ là Bạch Thạch Đường thì liền vỗ ngực: "Ngươi sao lại không đi ra từ cửa nhà mình mà lại bật tường nhảy ra thế kia."

"Tối hôm qua nghe thấy có tiếng cãi nhau, cũng không biết từ chỗ nào truyền tới, sợ là có chuyện gì nên không dám mở cửa, lén đi ra ngoài nhìn xem có chuyện gì trước." Bạch Thạch Đường nói: "Ngộ nhỡ có người xấu vào thôn chúng ta, thì chẳng phải ta vừa mở cửa là bọn họ sẽ xông vào nhà ta sao?"

Mọi người trong thôn đều biết Bạch Thạch Đường ngày thường lúc đi áp tải hàng hóa thì vẫn luôn đêm ngủ cũng không cởi quần áo, đao kiếm thường xuyên để dưới gối, phải cảnh giác mọi việc, nên bây giờ cũng cảm thấy bình thường, không nghĩ gì nhiều.

Bạch Thuận Dương ở bên cạnh thậm chí còn giơ ngón tay cái lên với hắn: "Đúng là cần phải cẩn thận."

"Hai người vội vàng đi làm gì vậy?" Bạch Thạch Đường hỏi.

"Còn có thể làm gì nữa, còn không phải là bởi vì chuyện con rể và nữ nhi nhà Bạch Hồng Phú sao." Bạch Vũ Trụ bĩu môi: "Tối hôm qua là ta với Thuận Dương tuần tra trực đêm, cả đêm liền nhìn thấy Trầm Lục Kim và Trầm Bát Kim mỗi người đứng ở đầu và cuối thôn canh giữ."

"Chúng ta hỏi hai người bọn họ đứng ở chỗ này làm gì vậy, thì không nói gì cả, chỉ trừng mắt nhìn chúng ta giống như muốn ăn thịt người vậy, nên ta với Thuận Dương liền thương lượng một lúc, thấy hai đống lửa trước mặt hai huynh đệ nhà đó cũng không nhỏ, có vẻ là muốn canh giữ suốt một đêm, đứng một đêm như vậy để làm gì nữa, nhất định là chờ người ở thôn Trầm gia sang rồi."

"Nếu đợi một lúc nữba người của thôn Trầm gia sang thì chắc chắn là muốn gây chuyện, không biết sẽ ồn ào thành tình huống gì nữa, nên phải nhanh chóng thông báo cho lý chính mới được, đừng để đến lúc đó người của thôn Trầm gia lại đến bắt nạt người của thôn Bạch gia chúng ta!"

"Đúng vậy, không thể bắt nạt người của thôn chúng ta!" Bạch Thuận Dương phụ họa thêm.

Thì ra là có chuyện như thế, vậy hai người các ngươi nhanh chóng đi thôi, ta cũng về nhà trước." Bạch Thạch Đường nói.

"Về nhà thông báo một tiếng, để cho tức phụ và hài tử ở nhà đóng cửa chặt lại, một lúc nữa chắc đám nam nhân chúng ta sẽ phải đến nhà thờ tổ để tập hợp, thương lượng xem nên làm sao."

Bạch Vũ Trụ nói xong liền lôi kéo Bạch Thuận Dương vội vã đi tới nhà của Bạch Khang Nguyên.

Bạch Thạch Đường bước nhanh về phía cổng làng nhìn xem, quả nhiên nhìn thấy một người đang đi qua đi lại ở đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play