Tết nguyên tiêu ngày mười lăm tháng giêng, trong huyện thành có hội đèn lồng.

Bạch Thạch Đường đã đồng ý với bọn nhỏ đến lúc đó đi đến huyện thành xem hội hoa đăng cho náo nhiệt một chút, bọn nhỏ rất hưng phấn, bấy giờ đều vô cùng phấn khởi mà đi theo Bạch Thạch Đường ngoan ngoãn học làm, chuẩn bị đến lúc đó sẽ cầm đèn của mình đi xem hội hoa đăng.

Có điều, chuyện làm đèn lồng này trông thì dễ, nhưng lúc bắt tay vào làm lại không hề đơn giản một chút nào, nhất là nếu đã muốn đi hội hoa đăng, vậy đèn lồng trong tay cũng phải đặc biệt hơn mới được...

Cho nên, mấy đứa bé đều tốn hết tâm tư, vắt hết sức suy nghĩ, muốn tạo ra một cái đèn lồng khiến người ta trông thấy thì hai mắt cũng phải phát sáng.

Có điều, càng muốn chúng khác biệt thì cái đèn lồng này được làm ra cũng không hề giống như ý muốn, chỉ có thể hết kết lại rồi tháo ra, tháo ra rồi kết lại, đến mức đến tối rồi, bốn đứa bé chẳng kết được một cái đèn lồng nào cả.

Lúc ăn cơm tối, bốn đứa bé đều ủ rũ cúi đầu, không hề có một chút tinh thần nào.

Loại chuyện này không thể nào khuyên nhủ được.

Hơn nữa, bọn nhỏ cũng đang dần lớn lên, hơi để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, phải để cho bọn nhóc tự mình nghĩ thông, cho nên Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam nhìn nhau, tâm linh tương thông nên ngậm miệng không nói gì, chỉ yên lặng ăn cơm tối.

Đợi đến khi ăn xong cơm tối rồi, chỉ bảo bọn nhỏ dọn bát đũa đi rửa.

Chờ dọn dẹp xong cả rồi, chuẩn bị ai về phòng người nấy để ngủ, lại nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập nhưng không hề vang dội.

"Đã trễ như vậy rồi, ai vậy nhỉ?" Tô Mộc Lam hơi ngạc nhiên.

"Ta đi xem một chút." Bạch Thạch Đường cầm theo đèn lồng, bước nhanh đến cổng mở cửa ra.

Tô Mộc Lam đi theo sau.

"Tô thẩm, Bạch Đường thúc..."

Bạch Đào Chi đầu tóc rối bời, trên quần áo dính đầy vết bẩn, trên mặt cũng dơ bẩn vươn đầy nước mắt, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ, trong tay dắt tay Bạch Thanh Tảo tuy quần áo sạch sẽ nhưng cũng vô cùng hoảng sợ giống hệt vậy.

Bạch Đào Chi lập tức rơi nước mắt, đôi môi khô khốc run lên, vất vả lắm mới nói ra được một câu: "Cầu xin hai ngươi, cứu hai tỷ muội ta với..."

Nói xong, Bạch Đào Chi muốn kéo Bạch Thanh Tảo cùng quỳ xuống.

"Xảy ra chuyện gì thế?" Bạch Thạch Đường vô thức hỏi một câu.

Bạch Đào Chi không kịp trả lời, chỉ cuống quít đóng hai cánh cổng lại, rồi lại nhanh chóng chốt cửa.

Động tác cuống cuồng vội vã, dường như bên ngoài có con dã thú hung ác gì đó đang đuổi theo tỷ muội họ vậy.

Nhìn thấy dáng vẻ này, lòng Tô Mộc Lam nhanh chóng trầm xuống, nàng với Bạch Thạch Đường liếc mắt nhìn nhau: "Hai người các ngươi vào nhà trước rồi từ từ nói."

Nói xong, Tô Mộc Lam đỡ lấy Bạch Đào Chi lúc này đã hơi đứng không vững đi vào nhà.

Vào đến nhà, Bạch Thuỷ Liễu vội vàng bưng đến một chậu nước ấm cho Bạch Đào Chi rửa mặt một phen, Bạch Lập Hạ cũng vội vàng đi rót trà nóng đến.

Sau khi dọn dẹp một phen, Bạch Đào Chi vốn run cầm cập, nức nở nghẹn ngào nói không nên lời lúc này mới ổn định một chút.

Tô Mộc Lam bảo bốn đứa bé ra sân xem thử, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài một chút, sau đó chốt cửa chính lại, lúc này mới há miệng hỏi thăm: "Cuối cùng là sao vậy, sao đêm hôm khuya khoắt lại đến nhà thẩm?"

"Tô thẩm..."

Bạch Đào Chi mở miệng, nước mắt lập tức liên tục rơi xuống, tiếp theo vù một cái quỳ xuống, dập đầu "bốp bốp" mấy cái với Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường.

Tô Mộc Lam không thể nào ngăn cản được, mãi đến khi Bạch Đào Chi dập đầu đến mức cái trán sưng đỏ một mảnh, lúc này mới ngừng lại: "Tô thẩm, ta biết chuyện này sẽ gây ra phiền toái cho hai người, nhưng ta thực sự không còn cách nào nữa cả, chỉ có thể cầu xin hai người..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play