Nhất là Bạch Lập Hạ tính tình mạnh mẽ hướng ngoại, cô bé rất thích luyện võ, thích hơn cả học chữ nữa.

Bạch Thạch Đường có yêu cầu mỗi ngày luyện nửa canh giờ, đương nhiên Bạch Lập Hạ sẽ luyện nhiều gấp đôi, lúc rảnh rỗi, người khác làm mấy chuyện ưa thích, cậu bé lại đứng tấn, nện bao cát ở đó...

Có điều, có nổ lực thì sẽ có thu hoạch.

Vốn dĩ, dáng dấp của Bạch Lập Hạ trông khoẻ mạnh hơn người khác một chút, luyện tập thêm thì ra quyền có lực, mỗi quyền đều mang gió, lúc so tài với Bạch Thạch Đường đã có thể tiếp được một chiêu rồi.

Còn lúc luyện tập với bọn Bạch Thuỷ Liễu, ba người Bạch Thuỷ Liễu hợp lại mới có thể đánh lại được Bạch Lập Hạ.

Mà trước mắt, Bạch Thạch Đường gọi bọn nhỏ đến luyện quyền, Bạch Lập Hạ vui vẻ đến mức nhảy cẩng lên, vội vàng kêu ba người kia đi theo Bạch Thạch Đường vào sân, hi hi ha ha mà bắt đầu.

Tô Mộc Lam nhìn bốn đứa bé đánh quyền ra dáng, trong lòng cũng hơi vui mừng, nàng đi chuẩn bị một ít quả khô, đợi bọn nhỏ luyện xong sẽ ăn một chút.

Nghỉ ngơi hơn một tháng, chân của Tô Mộc Lam đã có thể đi lại bình thường, có điều Bạch Tam Thành vẫn dặn dò là không được quá mệt mỏi.

Vừa vặn, lúc này ăn tết cũng chỉ ở nhà mà không cần đi qua đi lại thăm người thân, cũng không có nhiều chuyện phải bận rộn, cũng sẽ không mệt mỏi.

Nằm rất lâu như vậy, Tô Mộc Lam cũng cảm thấy toàn thân mệt rất, lúc này có thể nói là vui sướng đến mức nhảy nhót đi lại chốc lát.

Đợi sau khi chuẩn bị quả khô xong, nàng lại rửa mấy quả lê, trộn với đường phèn và táo đỏ, dùng bếp nhỏ để nấu thành nước lê tuyết đường phèn, đợi lát nữa cho Bạch Thạch Đường và mấy đứa nhỏ uống.

Bọn nhỏ luyện quyền pháp xong, phải ôn lại kiến thức cơ bản, cần phải đứng tấn trong một nén nhang.

Bạch Thạch Đường đi loanh quanh, xem động tác của bọn nhỏ có đúng tiêu chuẩn hay không.

Nhìn đi nhìn lại, đã thấy Tô Mộc Lam vừa phe phẩy quạt hương bồ quạt lửa ở một góc hẻo lánh trong sân nhỏ, vừa mỉm cười dịu dàng nhìn tình hìn luyện võ bên này của bọn hắn.

Bếp lửa nhỏ, đốt than củi kia phát ra tiếng vang tách tách lốp bốp, có con chim sẻ nào đó không kiếm ăn trong ngày mùa đông, nhảy nhót qua lại và ríu rít kêu trên cây táo đã rụng sạch lá.

Buổi chiều, mặt trời dần dần ngã về Tây, ánh chiều tà chiếu rọi khắp sân nhỏ, kéo dài cái bóng của Tô Mộc Lam dưới đất....

Tất cả đều trông thoải mái an tĩnh, khoan thai hiển nhiên đến vậy.

Dùng câu nói bức tranh tuyệt mỹ để hình dung hoàn cảnh lúc này, có thể nói là không quá đáng chút nào cả.

Bạch Thạch Đường bỗng nhiên sững sờ.

"Ây dô!" Tô Mộc Lam chợt kêu lên một tiếng sợ hãi, vội vàng đứng lên.

"Sao vậy?" Bạch Thạch Đường gần như sải bước chạy đến: "Bị bỏng rồi hả?"

Lúc nói chuyện hắn cũng đã nắm lấy tay Tô Mộc Lam, lật tới lật lui nhìn, xem thử chỗ nào bị bỏng.

Bốn đứa bé nghe thấy động tĩnh, cũng vội vàng chạy đến vây quanh.

"Tay ta không sao.

Chỉ là vừa nãy có mấy đốm lửa than bắn tung toé ra ngoài, làm quần áo thủng hai lỗ mà thôi."

"Đây, ở đây này."

Tô Mộc Lam rút tay lại, chỉ cho Bạch Thạch Đường xem.

Quả nhiên, trên váy áo có hai lỗ thủng lớn nhỏ, vô cùng chướng mắt.

"Không sao, không sao, người không sao là được rồi." Bạch Thạch Đường thấy thế, cũng là nhẹ nhàng thở ra.

"Cái váy này là do Trúc Diệp thêu đấy, hơn nữa vải cũng do con bé mua, ta đây chỉ mới mặc một lần thôi..." Vậy mà bị bỏng thủng mất hai lỗ rồi.

Tô Mộc Lam thật sự rất đau lòng.

Con thêu hầu bao, thêu khăn gom được một ít tiền để tặng quà năm mới cho nàng, kết quả nàng lại không cố gắng trân trọng.

Tô Mộc Lam hơi áy náy nhìn về phía Bạch Trúc Diệp: "Trúc Diệp, nương không cố ý đâu..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play