Vì vậy, người dân trong thôn vốn dĩ đều đang khen ngợi Lục Văn Tình thì bây giờ tất cả đều chuyển sang khen Tô Mộc Lam.
Thậm chí đã nhiều ngày nay cũng có rất nhiều người đến nhà Tô Mộc Lam chơi….
Đặc biệt là mấy nhà có con cái đi đọc sách ở học đường gia tộc, đều mang theo ít trứng, gà sống, cá sống,...….
để bày tỏ cảm ơn.
Nhưng ở mặt ngoài thì mọi người đều không nói rõ mà chỉ mượn cớ Tô Mộc Lam bị trật chân nên đến thăm bệnh.
Đã lấy lý do là tới thăm bệnh và mang mấy thứ này đến thì không có lý do từ chối không nhận, nhưng cuộc sống của các gia đình trong thôn cũng không dễ dàng gì, nhận nhiều đồ như vậy thì Tô Mộc Lam cũng rất băn khoăn, vì vậy trước khi mọi người về thì nàng đã dặn dò Bạch Thạch Đường giúp gói một ít bắp cải muối cay, củ cải ngâm giấm,...….
để cho mọi người mang về nhà.
Hương vị của bắp cải muối cay và củ cải ngâm mà Tô Mộc Lam làm ăn rất ngon, hơn nữa củ cải và bắp cải đều là những thứ thường được trồng trong nhà nông, cũng không tính là đồ quý giá, nên mọi người nhận cũng không có gánh nặng tâm lý gì cả, phần lớn đều mang về.
"Bắp cải muối cay này của ngươi thật sự rất ngon, ta ở bên ngoài hai ba năm nay cũng chưa nếm qua bắp cải muối cay nào ngon như vậy." Bạch Thạch Đường cảm thán.
"Chỉ là tự mình mày mò làm ra mà thôi, hương vị cũng không tệ lắm." Tô Mộc Lam cười nói: "Nói đến bắp cải muối cay này thì mấy ngày nay ta đang thương lượng với Bạch Kim Bắc xem có nên để cho xưởng bên kia bắt đầu làm bắp cải muối cay hay không."
Mọi người ở bên xưởng trứng muối đã làm việc vô cùng thành thạo, hằng ngày làm quản lý cũng gần như không có chuyện gì cần thu xếp.
Lúc trước khi xây dựng xưởng này thì đã xem xét về vấn đề đa dạng hóa các loại sản phẩm sau này, nên cũng đã xây dựng nhiều phòng hơn, sân cũng rộng rãi, làm thêm một dây chuyền sản xuất bắp cải muối cay thì cũng không phải là vấn đề.
Tương ớt để làm bắp cải muối cay là do Tô Mộc Lam chế biến, nếu làm số lượng lớn thì chỉ cần làm theo công thức và gia vị của Tô Mộc Lam rồi cho người ta trộn đều là tốt rồi, sau đó thoa đều lên từng lá bắp cải, rồi đặt trong các bình ướp đủ số ngày là được.
Các thao tác ở trong thực tế là vô cùng khả thi.
Cho nên, bên Bạch Kim Bắc cũng rất đồng ý và đã bắt đầu thu xếp để đi chọn mua bình đựng bắp cải muối cay.
"Ừ, cũng là một con đường," Bạch Thạch Đường cũng đồng ý gật đầu.
Sau khi dưỡng thương một thời gian, thuốc mỡ bôi hai ba lần một ngày, thì mắt cá chân của Tô Mộc Lam đã không còn bị sưng nữa, chỉ là vẫn chưa thể xuống đất đi lại, vẫn phải chống nạng như trước để đảm bảo vết thương trên chân có thể hoàn toàn khỏi hẳn, không để lại di chứng gì.
Phu thê Ngô Trác Viễn cũng đến thăm một lần nữa, khi tới thì Ngụy thị nói chuyện vô cùng hùng hồn đầy lý lẽ, nói Ngô Trác Viễn tới là tâm ý của hắn, nàng tới thăm là tâm ý của nàng.
Lúc đến mang theo rất nhiều điểm tâm do chính nàng làm.
Lưu thị nghe nói Tô Mộc Lam bị trật chân, nên cũng tới thăm một chuyến.
Lúc đến thì tình cờ nhìn thấy Tô Mộc Lam chống nạng đi trong sân, còn tưởng là vết thương sẽ khiến cho nàng không bao giờ….
Có thể đi lại được nữa, vì vậy đau lòng rơi nước mắt.
Sau mới biết được Tô Mộc Lam chỉ là đề phòng không để lại di chứng gì mới không dám để cho hai chân chạm đất và chỉ ngồi một chỗ, thì lúc này mới hơi yên tâm.
"Không có gì đáng ngại là tốt rồi, thương gân động cốt phải dưỡng một trăm ngày, tuy rằng tẩu cũng không tới mức bị thương gân cốt nhưng cũng phải dưỡng một tháng, chắc là tới cuối năm mới có thể đỡ hơn."
"Ừ, mấy ngày nay khi đi đường đã cảm thấy bớt đau hơn, chỉ là đại phu đã dặn dò là tốt nhất nên dưỡng thương thêm, nếu không sẽ dễ để lại di chứng, khi trời mưa nhiều thì sẽ dễ bị đau nhức."
Tô Mộc Lam cười trả lời: "Ngươi ấy, cứ yên tâm đi."
"Yên tâm, yên tâm rồi." Lưu thị cũng cười lên: "Tẩu nói như vậy thì ta cũng yên tâm hơn rất nhiều, lúc vừa mới nghe tin thì thật sự vô cùng giật mình sợ hãi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT