Cuộc sống của Ngô gia có thể nói là trôi qua dư dả và ổn định.
Đều ở trên trấn nên mặc dù có quan hệ không tốt với Ngụy Đại Hữu, nhưng dù sao cũng là nhạc phụ, nên phu thê Ngô Trác Viễn và Ngụy thị vẫn thường xuyên về nhà…
Chỉ là Ngụy Đại Hữu lần nào cũng không hề cho mặt mũi, chỉ hận không thể đuổi Ngô Trác Viễn và Ngụy thị đi ra ngoài.
Ngô Trác Viễn và Ngụy thị cũng không để ý, những gì nên hiếu kính thì vẫn mang tới đầy đủ, chỉ là ngoại trừ mấy ngày lễ ngày tết thì Ngô Trác Viễn cũng không tới cửa tìm khó chịu.
Ngụy thị biết sự khó xử của Ngô Trác Viễn, càng cảm thấy phụ thân của mình thật quá đáng, vì vậy cũng không ép buộc Ngô Trác Viễn chạy về nhà.
Lòng hiếu thảo cần làm cũng đã làm hết sức rồi, quá ép buộc thì cũng sẽ hủy hoại tình cảm.
Nhìn thấy sắp vào mùa đông, hơn một tháng nữa sẽ là tết, Ngô Ký cũng bước vào thời điểm bận rộn nhất trong năm.
Bên trong cửa hàng đã thuê ba tiểu nhị, hai người phụ trách bán hàng còn một người hỗ trợ ở viện phía sau.
Nhưng mà mấy việc hỗ trợ thì cũng không có gì ngoài mấy công việc cần sức lực như quấy nồi một chút, bê chút đồ, cũng không tiếp xúc đến thực đơn này nọ nên cũng không sợ tiểu nhị học trộm công thức.
Ngô Trác Viễn và Ngụy thị đang bận rộn ở viện phía sau thì tiểu nhị bán hàng vén rèm đi vào.
"Chưởng quầy, bên ngoài có người tìm, nói là muốn bàn bạc với chưởng quầy công việc làm ăn."
Ngô Ký làm ăn tốt, nên có không ít người muốn hợp tác buôn bán hoặc là muốn tới học tay nghề.
Ngô Trác Viễn lúc trước đã thương lượng với Tô Mộc Lam, cuối cùng đã quyết định là Ngô Ký chỉ có một cửa hàng, tuyệt đối không mở chi nhánh.
Thứ nhất là muốn đảm bảo hương vị của đồ ăn, tránh không để bởi vì chất lượng không tốt mà ảnh hưởng đến danh tiếng của Ngô Ký.
Thứ hai là muốn đảm bảo sự hiếm có của thương hiệu Ngô Ký, lấy cái này làm tiền đề để ổn định công việc kinh doanh.
Nếu không thì nhìn bề ngoài có vẻ như có rất nhiều người hợp tác gia nhập kinh doanh, nhưng giống như là đang vặt lông gà vậy, chưa nói đến việc buôn bán bị làm hỏng thì cuối cùng cũng không kiếm thêm được bao nhiêu tiền.
Vì vậy cứ kiên định, vững chắc kinh doanh thì cuộc sống cũng dư dả, trong lòng cũng an ổn hơn.
Chỉ là nếu nói ra bên ngoài là tất cả những người đến bàn chuyện làm ăn đều lập tức từ chối thì cũng không được.
Những người đến cửa muốn hợp tác đều là người làm ăn buôn bán, ngẩng đầu thấy, cúi đầu cũng thấy, nếu chỉ để cho tiểu nhị mở mồm đuổi người thì có vẻ quá kiêu ngạo và không tôn trọng.
Cho nên những chuyện này đều là tiểu nhị thông báo cho Ngô Trác Viễn, sau đó Ngô Trác Viễn đi ra từ chối đối phương.
Ngô Trác Viễn nghe xong lời nói của tiểu nhị, liền dặn dò Ngụy thị một câu rồi đi ra ngoài cửa hàng.
Đến cửa hàng liền nhìn thấy một nam tử trung niên tầm bốn mươi tuổi đang quan sát đánh giá cửa hàng, nhìn kỹ những đồ ăn đang bày bán.
Quần áo củba người nọ vừa nhìn đã thấy không phải là gấm vóc tầm thường, bên người còn dẫn theo một người hơn hai mươi tuổi, hình như là người sai vặt, vì vậy thân phận củba người nọ không giàu có thì cũng quý giá.
Chỉ là người nọ khẽ nâng cằm, rũ mí mắt nhìn đồ vật ở trong cửa hàng, lông mày hơi nhướng lên, có bộ dạng như nhìn cái gì cũng thấy khinh thường.
Ngô Trác Viễn nhìn đến bộ dạng củba người này thì lập tức trong lòng liền có chút không thích.
"Vừa mới nghe tiểu nhị trong cửa hàng nói ngài đến tìm ta để bàn chuyện làm ăn, không biết nên xưng hô với ngài như thế nào?" Ngô Trác Viễn lễ phép hỏi, nhưng giọng nói lại nhàn nhạt.
Người nọ hiển nhiên cũng nhận ra Ngô Trác Viễn không nhiệt tình, chỉ chắp tay: "Vị này chắc là Ngô chưởng quầy, nhưng mà Ngô chưởng quầy làm kinh doanh đồ ăn thì chắc cũng đã nghe qua Tề Thuận Trai đúng không."
Ngô Trác Viễn dừng một chút, sau đó đánh giá người đứng trước mặt.
Đối phương nhắc tới Tề Thuận Trai, như vậy thì chắc hắn chính là chưởng quầy của Tề Thuận Trai, Lục Tề Thuận.
Nếu như vậy thì Lục Tề Thuận tới đây tìm hắn để bàn chuyện làm ăn thì đúng là có chút thú vị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT