Sáng sớm hôm sau.Bình minh vừa lên thì bắt đầu vẩy nước quét sân.
Khi phía đông lộ ra mặt trời thì các gia đình đã bắt đầu bận rộn dọn dẹp sân nhà, chuẩn bị công việc ngày mới…
Hàn thị cũng dậy sớm, chỉ là sau khi thức dậy thì việc đầu tiên bà làm không phải là đi đánh răng rửa mặt hay là quét dọn sân, làm bữa sáng gì đó, mà là vội vàng đi tới cửa chính, đẩy Bạch Hữu Quang đang ngủ gà ngủ gật ở đó.
"Sao, có người đi ra từ nhà của Tô thị hay không?"
"Không." Bạch Hữu Quang trả lời, sau đó đưa tay lên vỗ vỗ hai má, cố gắng đuổi cơn buồn ngủ đi.
Sáng sớm đầu mùa đông vẫn còn hơi lạnh, Bạch Hữu Quang cảm thấy bàn tay và khuôn mặt của hắn đều đã lạnh như băng, cả người cũng bởi vì luôn ngồi xổm nên hơi cứng ngắc, vội vàng đứng lên nhảy mấy cái.
"Vậy thì đúng là tốt quá rồi." Trong mắt của Hàn thị lập lòe ánh sáng, lập tức đẩy cửa ra, đi ra ngoài.
Đến bên ngoài, húng hắng cổ họng vài tiếng sau đó bắt đầu hét lên.
"Ôi trời, xảy ra chuyện lớn rồi, tiện nhân này thật sự là không biết xấu hổ là gì cả."
"Việc lén lút gặp gỡ nam nhân như này còn làm ra được, còn không biết giấu mấy đứa nhỏ một chút, thật sự là không sợ trời không sợ đất."
"Tất cả mọi người đến xem một chút đi…."
Giọng nói của Hàn thị vốn dĩ đã thuộc loại lanh lảnh sắc nhọn, bây giờ lại lớn tiếng hét to nên âm thanh phát ra càng thêm chói tai, dẫn tới tất cả thôn dân ở xung quanh đều nghe thấy được.
Và sau khi nghe xong thì cũng khiến người khác vô cùng tò mò, liền đi ra ngoài để xem cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
"Thím Hàn, đây là đang nói ai vậy?" Có người không nhịn được hỏi một câu.
Nếu là trước đây, khi Hàn thị hùng hổ như vậy thì gần như là đang nhằm vào Lưu thị.
Nhưng bây giờ Lưu thị đã cùng Bạch Hữu Quang hòa ly rồi, cho dù là Hàn thị mắng Lưu thị thì cũng không thể nói được chuyện Lưu thị lén lút gặp gỡ nam nhân khác mới đúng.
Người ngoài đang suy đoán, thấy có người hỏi nên càng thêm tò mò vây quanh, bảy miệng tám lưỡi hỏi thăm xem cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Hàn thị thấy mọi người đã tập trung cũng đông đủ rồi, liền giật nhẹ khóe miệng: "Chậc, chuyện dơ bẩn như này thì vốn dĩ ta cũng không muốn nói, nhưng đã ở tại thôn Bạch gia chúng ta thì nói cái gì, làm chuyện gì cũng sẽ ảnh hưởng đến thể diện của thôn chúng ta."
"Loại chuyện lén lút gặp gỡ nam nhân như vậy nếu truyền ra ngoài thì người bên ngoài sẽ nghĩ thôn Bạch gia của chúng ta như thế nào bây giờ? Có khi nào cảm thấy mấy phụ nhân của thôn Bạch gia chúng ta đều không tuân thủ nữ tắc hay không?"
"Ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy nên gọi tất cả mọi người ra tới để nhìn kỹ một chút, cũng nhân tiện dạy dỗ tiện nhân này, để cho nàng sau này đừng làm ra loại chuyện dơ bẩn, không biết xấu hổ như vậy!"
Hàn thị ở chỗ này hùng hổ nửa ngày, người xung quanh nghe được mắt to trừng mắt nhỏ, càng thêm tò mò.
"Thím Hàn, thím nói xem cuối cùng là ai vậy?"
"Đúng vậy, là ai thế, nói luôn tên ra đi để cho mọi người có thể biết đó là ai."
"Đúng vậy, Đúng vậy…."
Mọi người xung quanh đều đang bàn tán sôi nổi, Hàn thị thấy đốt lửa đã không sai biệt lắm mới bắt đầu bén nhọn nói: "Còn có thể là ai nữa? Này, không phải là ở chỗ này sao."
Vừa nói vừa hướng về phía nhà của Tô Mộc Lam bĩu môi.
Mọi người vây xem mắt to trừng mắt nhỏ, hai mặt nhìn nhau.
"Nhà Tô thị?"
"Không thể nào…."
"Đúng vậy, Tô thị vẫn luôn nhớ thương Bạch Thạch Đường mà, người đã chết còn luôn tin tưởng là còn sống."
"Còn không phải sao, còn tàn nhẫn phá hủy cả việc tái hôn của mình nữa."
"Nếu muốn lén lút gặp nam nhân thì không nói những lời kia là được mà, tại sao phải mất thêm công sức làm mấy việc này?"
"Chính là ý này…."
Mọi người xung quanh đều không tin, hơn nữa tất cả đều giúp Tô Mộc Lam nói chuyện, mặt của Hàn thị tức giận đến mức trắng bệch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT