"Chẳng trách vừa nhìn đã thấy khá quen, nếu như ngươi là người thôn Bạch Gia, vậy ngươi tên là gì, là người nhà ai?"

Có điều, nếu như là người thôn Bạch Gia, nàng phải quen biết hết mới đúng.

Toàn bộ người trong thôn Bạch Gia, cũng có người làm việc nhiều năm bên ngoài, không xuyên thường trở về, nhưng sau tết cũng đã đối mặt qua cả rồi, đều là quen biết...

Tô Mộc Lam thực sự nghĩ không ra, người đó là người nhà ai.

"Ta tên Bạch Thạch Đường." Bạch Thạch Đường trả lời.

A, hoá ra là Bạch Thạch Đường.

Chuyện này cũng khó trách, Bạch Thạch Đường cũng đã mất tích nhiều năm như vậy rồi, quả thật là chưa thấy qua...

Đợi đã, Bạch Thạch Đường?

Đầu óc Tô Mộc Lam nổ "đùng" một cái, không thể tin mà nhìn người trước mặt mình.

Lại nhìn đi nhìn lại, nghĩ đi nghĩ lại, sau khi suy tư, cũng dần dần chồng gương mặt người trước mặt lên người trong trí nhớ.

Không sai, đích thật là Bạch Thạch Đường, chỉ là trải qua mấy năm gương mặt cũng có phần thay đổi, cộng thêm vẻ phong trần mệt mỏi lúc này, râu ria lại xồm xoàm, Bạch Thạch Đường mà Tô Mộc Lam biết cũng chỉ còn tồn tại một chút trong trí nhớ, nàng lại vô thức cho rằng Bạch Thạch Đường đã không còn trên nhân thế, cho nên vừa rồi mới không nhận ra.

Lúc này, càng nhìn càng cảm thấy Bạch Thạch Đường trước mặt giống như đúc với trong trí nhớ.

Tô Mộc Lam túm lấy cánh tay của Bạch Thạch Đường một cái, cuống quít xắn ống tay áo lên.

Trên cánh tay có một vết sẹo dài khoảng ba tấc, như một con rết.

Vết sẹo này nguyên chủ vẫn nhớ, là Bạch Thạch Đường bị thương trong lúc trên đường vận chuyển.

"Ngươi nói ngươi là Bạch Thạch Đường?" Tô Mộc Lam run giọng hỏi.

"Ừm." Bạch Thạch Đường khẽ gật đầu.

"Vậy nhà ngươi còn có những ai?"

"Phụ mẫu mất sớm, vợ cả chết sớm, trong nhà có bốn đứa con, còn có một người vợ kế."

"Tên của bọn họ là gì?"

"Bạch Thuỷ Liễu, Bạch Lập Hạ, Bách Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu, vợ kế tên là Tô Mộc Lam."

"Lần cuối cùng đi ra ngoài vận chuyển, lúc vận chuyển, Thuỷ Liễu bảo ngươi mang thứ gì trở về?"

"Thuỷ Liễu nói, bảo ta lúc trở về mang một ít bánh đào xốp." Bạch Thạch Đường thành thật trả lời.

Dung mạo đồng dạng, vết sẹo giống hệt, bây giờ đến chuyện cũ cũng đều đúng.

Cái người trước mặt đây thật sự chính là Bạch Thạch Đường không hề sai.

Tô Mộc Lam nhìn Bạch Thạch Đường, lui về sau hai bước, đặt mông ngồi xuống mặt đất.

Trong đầu lại thở thật dài.

Đột nhiên có mình có một loại cảm giác ăn dưa bở.

Lúc trước, khi dùng tên tuổi của Bạch Thạch Đường đi từ chối mối hôn sự của Trương Môn Nghĩa kia, lòng Tô Mộc Lam Tâm vẫn thấp thỏm khó yên, luôn cảm thấy dùng người chết làm bia đỡ đạn có phần không thoả đáng, bây giờ cuối cùng mới hiểu những nổi bất an này đến từ đâu rồi.

Không ngờ, cái miệng này nói ra lại linh đến như thế!

Bạch Thạch Đường này nói không chết đúng là không chết đấy, chẳng những không chết mà còn trở về nữa!

Lần này, bốn củ cải đầu trông thấy cha ruột trở về, xem chừng sẽ vui mừng đến phát điên mất.

Có điều, đối với mình mà nói...

Khó khăn lắm mới vun vén được mối quan hệ hoà thuận với bốn củ cải, nàng dựa vào hai tay của mình làm nên một ít sự nghiệp, làm cho cuộc sống càng ngày càng tốt, sau này có thể ung dung nhàn rỗi mỗi ngày đếm doanh thu, trêu mèo nuôi em bé, sống một cuộc sống tiêu diêu tự tại của một bà mẹ đơn thân.

Lúc này, chồng của nguyên chủ lại trở về...

Nàng cảm thấy, toàn bộ kế hoạch vốn có của mình đều đã bị phá vỡ cùng với các loại cân bằng vốn có.

Hoàn toàn không thể thích ứng được không?

Quả nhiên người xuyên việt phần lớn đều có số phận éo le, ông trời tuyệt đối sẽ không để cho các nàng sống hài lòng như ý thế được...

Tô Mộc Lam suy nghĩ miên man, lại thở dài một hơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play