Tiễn Đa Dư, mọi người hay gọi là Tiễn lão Tứ, ở trong thôn là một người thích chơi bời lêu lổng, thích nói chuyện đông dài tây ngắn củba người khác, ở trong thôn cũng không được hoan nghênh lắm.
Lúc này mọi người hỏi thăm rba người này thì tất nhiên sẽ không chờ đợi thêm, người của thôn Bạch gia đã ầm ĩ muốn đi thôn Tiễn gia bên kia để nói chuyện, muốn cho thôn Tiễn gia quản lý tốt người bên trong thôn mình….
Sau khi Bạch Khang Nguyên nghe được chuyện này, liền gõ vang chiêng đồng ở cửa nhà thờ tổ của thôn.
Dân làng thôn Bạch gia thấy thế lập tức đều đi về cửa của nhà thờ tổ, vây quanh Bạch Khang Nguyên ồn ào ầm ĩ.
"Thúc lý chính, chuyện này thúc đừng quản, nói gì thì chúng ta cũng muốn đi đòi một lời giải thích, muốn làm cái gì mà lại bịa đặt người trong thôn chúng ta như vậy."
"Đúng vậy, thúc lý chính, nếu lúc này không dạy dỗ những người đó thì sau này không biết sẽ còn nói ra những lời gì nữa, cũng do người của thôn Bạch gia chúng ta hiểu rõ lý lẽ, không bị người đó xúi giục, nhưng nếu có mấy người hồ đồ nghe theo thì thôn của chúng ta bây giờ đã phải rối loạn rồi."
"Nói gì cũng phải làm rõ với người của thôn Tiễn gia, thúc ngàn vạn lần đừng ngăn cản chúng ta nữa."
"Đúng vậy, thúc đừng ngăn cản, chúng ta biết đúng mực, sang bên kia cũng sẽ không gây rắc rối cho thúc đâu."
"Nhiều lắm thì cũng chỉ dọn dẹp cái miệng đê tiện của tên khốn kia…."
Bạch Khang Nguyên nhìn một đống người bảy miệng tám lưỡi, có chút bất đắc dĩ đỡ trán: "Ai nói cho các ngươi là ta không cho các ngươi đi thôn Tiễn gia?"
Lần này đến lượt mọi người ngạc nhiên, ta nhìn ngươi, ngươi xem ta.
"Thúc lý chính, vậy ý của thúc là…."
"Đi theo ta, đến bên kia, nhìn ánh mắt của ta và hành động tùy theo hoàn cảnh."
Bạch Khang Nguyên ôm cánh tay nói: "Thời điểm nên ngang ngược thì phải ngang ngược, nhất định phải vững chắc, đừng để đến lúc đó ta không tiện nói chuyện cùng Tiễn lý chính, biết chưa?"
"Hiểu hay không?"
"Chắc là….
Hiểu…."
Lý chính nhà mình đã nói như vậy thì người của thôn Bạch gia sao còn có thời gian do dự nữa, vội vàng vây quanh Bạch Khang Nguyên đi đến thôn Tiễn gia.
Một lý chính, dẫn theo mấy chục người thôn dân, chậm rãi đi tới thôn Tiễn gia, khiến cho toàn bộ mọi người trong thôn Tiễn gia vô cùng hoảng sợ.
Lúc đến đó càng ồn ào ầm ĩ, muốn thôn Tiễn gia cấp một lời công bằng cho thôn Bạch gia, giao tên Tiễn lão Tứ kia ra đây.
Thôn Tiễn gia không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng không dám chậm trễ, cuống quýt đi tìm lý chính tới đối phó với chuyện này.
Tiễn lý chính vội vàng mang người tới mời mọi người vào trong nhà để cho người trong thôn tiếp đãi một chút, còn bản thân thì ở trong nhà mình vừa mời Bạch Khang Nguyên chén trà nóng, vừa hỏi rõ ràng xem cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Bạch Khang Nguyên lạnh lùng, giọng điệu nói chuyện cũng có chút không khách khí, nói toàn bộ nguyên nhân và hậu quả của sự việc có Tiễn lý chính nghe.
Còn Tiễn lý chính sau khi đã biết được toàn bộ sự việc thì cũng vô cùng tức giận, thậm chí còn gọi người kêu Tiễn Đa Dư tới, răn dạy hắn một trận trước mặt Bạch Khang Nguyên và mọi người của thôn Bạch gia, sau đó hắn còn phải bị đánh mười gậy thì chuyện này mới tính là cho qua.
Người dân thôn Bạch gia làm ầm ĩ náo loạn như vậy cũng được coi là câu chuyện được lan truyền sang các thôn khác.
Mọi người ở thôn khác sau khi biết được chuyện này thì càng không dám ở sau lưng nói ba nói bốn nữa, lại càng không dám đi chọc người của thôn Bạch gia.
Còn bên phía thôn Bạch gia, sau khi chuyện này xảy ra thì càng hiểu thêm lợi ích của việc đoàn kết đồng lòng với mọi người trong thôn.
Dây thừng phải vặn thành một thể thì người bên ngoài mới sợ, sau này nếu ai dám bắt nạt người của thôn Bạch gia thì phải cân nhắc kỹ càng mới được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT