"Cũng không phải là không biết xấu hổ, nhìn bộ dạng này thì làm gì biết xấu hổ?"

Trần thị căm giận nói tiếp "Tiểu muội nhà ta ở nhà bà như thế nào cho rằng chúng ta thật sự không biết hay sao.

Hàng xóm bên cạnh đều bị mù không thấy hay sao? Bây giờ chúng ta còn nói chuyện tử tế với nhà bà, ký vào giấy ly hôn này thì chuyện này coi như xong, nếu bà cứ dây dưa lằng nhằng ở chỗ này, chúng ta sẽ không nhân nhượng nữa, sẽ làm to chuyện này lên."

"Trước hết chúng ta sẽ đi mời lý chính tới nói chuyện này, nếu thật sự không được thì đến nha môn cẩn thận nói cho rõ phải trái, tốt nhất là nói rõ những chuyện dơ bẩn mà lúc trước Bạch Hữu Quang nhà bà làm ra, đến lúc đó để xem Huyện thái gia nhà chúng ta nói như thế nào?"

Trần thị vừa dứt lời, Đinh thị lại tiếp lời, "Ta cũng nói trước cho bà nghe, nếu bà không sợ mất mặt, chúng ta càng không sợ, dù sao bà cũng nên nhớ sau này bà còn phải cưới vợ cho con trai bà nữa.

Còn nhà chúng ta đã tính toán sẽ nuôi dưỡng tiểu muội cả đời, bất kể thế nào cũng không sao cả, chỉ cần xả được cục tức này là được

..."

"Chúng ta đến trước mặt Huyện thái gia, nói rõ hết ngọn ngành, kể cả chuyện lúc trước Bạch Hữu Quang suốt ngày đi theo tiểu muội nhà ta như thế nào, làm muội ấy bị người ta hiểu lầm rằng hai người bọn họ đã thầm quyết định chuyện cả đời với nhau, sau đó lại đi rêu rao khắp nơi rằng tiểu muội nhà ta có ý với hắn, làm to chuyện đến mức tiểu muội nhà ta chỉ có thể gả cho nhà các ngươi.

Tất cả phải nói hết cho Huyện thái gia nghe, để Huyện thái gia phân xử cho rõ ràng!"

"Chúng ta đi xe bò tới, mọi người cũng xác định đi huyện thành, cũng chuẩn bị tốt tiền bạc, chẳng sợ hôm nay không gặp được Huyện thái gia, ở lại huyện thành vài ngày cũng không có vấn đề gì.

Kiểu gì cũng phải nói rõ hai mẹ con các ngươi lừa lọc mối hôn nhân này như thế nào, tra tấn tiểu muội nhà ta ra sao khiến chuyện này phải chấn động ra ngoài, xem sau này các ngươi còn có mặt mũi gặp người nữa không!"

Đinh thị vừa nói chuyện vừa duỗi tay muốn kéo Hàn thị cùng Bạch Hữu Quang đi.

Nhìn tư thế này, Hàn thị hơi sững sờ.

Bà ta mấp máy môi vài lần, mới mở to mắt nhìn xem nhóm người trước mặt này nổi giận đùng đùng, "Các ngươi thật sự có ý định để Lưu thị ly hôn sao, sau này không sống cùng Hữu Quang nhà ta nữa sao?"

"Không ngờ nói nửa ngày với bà như vậy mà bà nghe không hiểu à?" Đinh thị bĩu môi, "Chẳng lẽ phải nói lại với bà một lần nữa mới hiểu sao?"

"Đại tẩu, đừng nói mấy câu thừa thãi với bà ta, bà già này rất nham hiểm, không chừng lại đưa ra ý đồ xấu gì, đừng để đến lúc đó chúng ta lại bị bà ta đưa vào tròng"

Trần thị nói, "Các ngươi nhanh tay lên, của hồi môn của tiểu muội nhà ta đã được liệt kê đầy đủ trong tờ đơn này, không được thiếu món gì, nếu không nhà chúng ta sẽ không nể tình giữ lại thể diện cho nhà các ngươi đâu.

!"

Lúc này Hàn thị mới biết cả nhà Lưu thị không phải đến tỏ ra tức giận hay làm chỗ dựa gì đó, càng không phải muốn so cao thấp cùng bà, mà rõ ràng tới để ly hôn.

Hơn nữa hành động dứt khoát nhanh nhẹn, không hề dây dưa lằng nhằng, thậm chí còn có vẻ không đạt mục đích thì thề không bỏ qua.

Sắc mặt Hàn thị lập tức trắng bệch như tờ giấy.

"Các ngươi nói ly hôn thì ly hôn sao? Nhà chúng ta không đồng ý!"

Hàn thị nghiến răng nghiến lợi quát.

"Nếu nhà các ngươi không đồng ý thì …" Khuôn mặt Lưu Tiên Hưng từ đầu đến cuối đều âm trầm, lặng lẽ không nói lời nào, lúc này liền mở miệng, "Nhà chúng ta không cần nói nhiều lời với nhà các ngươi nữa."

"Cha, trực tiếp đi nha môn đi." đại ca của Lưu thị liền mở miệng.

"Đúng vậy, hiện tại chuyện ly hôn không phải là không thể làm được, tới nha môn, nói rõ nguyên nhân, đến lúc đó nha môn sẽ cho thư ly hôn." nhị ca của Lưu thị cũng nói, "Tính ra chuyện này chẳng qua chỉ chờ thêm mấy ngày nữa mà thôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play