Quế thị làm không ít đồ vật trong nhà cho nàng, món đồ nào cũng làm vô cùng cẩn thận, hơn nữa giá cả cũng hết sức phải chăng, lại còn vài lần bớt đi số lẻ, đưa một ít Trứng Muối cho nàng, cũng coi như là lễ có qua có lại.
Tô Mộc Lam nói xong, liền vào trong nhà, lấy nửa giỏ tre Trứng Muối ra, nhét vào tay Quế thị...
"Cũng không thể lấy không, bao nhiêu tiền, ngươi tính toán, ta đưa tiền cho ngươi." Quế thị vội vàng lấy tiền trong túi ra.
Tô Mộc Lam vội vàng ngăn lại, "Chỗ này không nhiều, còn chẳng bằng số tiền lẻ mà ngày thường Quế tẩu tử cho ta, cũng không phải đồ vật đáng giá gì, nếu Quế tẩu tử thật sự muốn đưa tiền, chờ lần tới khi nào ta lại nhờ Quế tẩu tử làm đồ vật khác cho ta thì nói sau."
Chỗ của Tô Mộc Lam thường xuyên muốn làm một ít khuôn đúc để làm đồ điểm tâm, bản thân nàng cũng thích một số hộp nhỏ khắc hoa gì đó, sau này hai nhà vẫn có nhiều dịp qua lại.
"Vậy cũng được, ta sẽ mặt dày nhận lấy trước vậy." Quế thị cũng không chối từ nữa, nói cảm ơn với Tô Mộc Lam.
Hai người nói chuyện một lúc nữa, sau đó Quế thị liền đi về.
Tô Mộc Lam dọn dẹp đồ vật một chút.
Đồ vật của bọn trẻ chia ra của đứa nào mang về phòng cho đứa ấy, còn đồ của nàng cũng thu dọn và cất đi cẩn thận.
Gương lược được cất đi cẩn thận, bày những đồ vật mà chính mình chế tác trong ngày thường, hoặc là đồ vật mua về dùng trong nhà vào đó, còn có cả một osos đồ vật linh tinh vụn vặt …
Cái bàn lập tức trở nên sạch sẽ ngăn nắp hơn, nhìn vô cùng thoải mái.
Không tệ.
Tô Mộc Lam cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều.
Nàng lại nhìn khắp nhà của mình rồi đánh giá, cảm thấy hình như thiếu thiếu cái gì đó.
Ồ, thiếu một ít cây xanh hoặc bình cắm hoa gì đó.
Trong sân có đất trồng rau, không thiếu màu xanh lục, có thể nói là tràn ngập nhựa sống, nhưng cũng đánh mất một chút hương vị cuộc sống.
Lúc trước vẫn luôn bôn ba vì sinh hoạt, cả ngày trong đầu chỉ nghĩ làm thế nào để ăn cơm no, làm thế nào để ăn ngon hơn một chút, ở, mặc tốt hơn một chút.
Hiện tại cửa hàng Ngô Ký, Thất Lý Hương, xưởng Trứng Muối đều cuồn cuộn không ngừng mang lại nguồn thu, cho nên việc chi tiêu sinh hoạt cơ bản trong nhà hoàn toàn không phải là vấn đề nữa.
Thậm chí có thể từ từ tích cóp được một khoản tiền, sau này phục vụ cho việc ăn uống và tiêu dùng.
Đã đến lúc có thể thoáng làm chậm lại nhịp sống một chút, để bản thân không cần quá vất vả như vậy khi duy trí sự nghiệp.
Tô Mộc Lam suy nghĩ một lúc lâu, sau đó tìm giấy bút tới, lập ra một danh sách những thứ cần mua sắm trong thời gian tới.
Vì thế, đến ngày hôm sau, sau khi Tô Mộc Lam chờ bọn nhỏ tới lớp xong thì đi lên thị trấn một chuyến.
Trên thị trấn có một cửa hàng hoa, có điều bán những loại hoa cũng không quá quý hiếm, phần lớn là những loại hoa ngày thường có thể nhìn thấy như hoa cúc, hoa hồng, hoa mận, hoa mai.......
Tô Mộc Lam quan sát một hồi, mua mấy chậu hoa cúc, cây hoa hồng nhỏ, cùng với một ít hoa hồng leo và một cây hoa tường vi thật to.
Chủng loại không nhiều lắm, mỗi một loại cũng không mua nhiều, nhưng một mình nàng mang theo cả chậu hoa thì rất khó để mang về.
Triệu chưởng quầy của cửa hàng bán hóa vô cùng chủ động đề nghị tự mình chi tiền thuê giúp một cái xe bò, giúp Tô Mộc Lam vận chuyển hoa về.
"Đa tạ Triệu chưởng quầy, ta đang phát sầu không biết làm thế nào bây giờ." Tô Mộc Lam vừa xếp chậu hoa lên trên xe bò, vừa nói lời cảm tạ.
"Haiz, chuyện này cần gì phải khách sáo với ta, đều là người làm buôn bán trong thị trấn này, Tô chưởng quầy quá khách sáo đó." Triệu chưởng quầy cười nói, "Hôm nay tô chưởng quầy quan tâm tới việc buôn bán của nhà ta, cho nên việc ta làm là đương nhiên mà?"
Tô Mộc Lam thường xuyên đi lại ở trên thị trấn nên người buôn bán ở trên thị trấn cũng biết nàng là bán chưởng quầy ở cửa hàng Ngô Ký, thời gian qua lâu, liền tôn xưng một câu Tô chưởng quầy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT