Mặt trời ngã về tây, trời hơi mát mẻ một chút, là lúc xuống đồng chăm sóc đồng ruộng, trên đường gặp phải nhiều người cùng thôn.

Buổi trưa chuyện Tô Mộc Lam đem Trương thị đánh thành heo, đã sớm truyền đi khắp cả thôn Bạch gia, bây giờ lúc mọi người nhìn thấy Tô Mộc Lam, ánh mắt so với mấy ngày trước có thể nói là thân thiện hơn rất nhiều.

Lần này, quan hệ của Trương thị quả thực rất tệ, bởi vì cái miệng rẻ tiền của nàng ta, rất nhiều người ghét bỏ, nhưng bởi vì là người trong thôn, nên ngại đánh lại, Tô Mộc Lam lần này lại ra tay mạnh như vậy, điều này đã gián tiếp giúp bọn họ trút giận, kẻ thù của kẻ thù thì được coi là bạn.

Thứ hai là buổi trưa chuyện này ầm ĩ như vậy, Tô Mộc Lam cõng theo Bạch Thủy Liễu về, hơn nữa Bạch Lập Hạ dẫn theo Bạch Khang Nguyên náo loạn một trận lớn sau đó, Tô Mộc Lam cũng không hề đánh mắng đứa trẻ, thậm chí chuyện buổi trưa còn làm mì trộn sốt thịt cho đám trẻ ăn, ai nấy cũng đều đã biết, mẹ kế có thể làm được phần này, đã là rất tốt rồi. Lúc trước là mẹ kế ác độc, bây giờ lại có thể hiền lành như vậy, có thể thấy là thật sự biến tốt rồi.

Nói tóm lại, một người quyết liệt chiến đấu với kẻ ác, đối đãi tử tế với người thân, đương nhiên sẽ nhận được sự hoan nghênh.

Thế là nhiều người rất chủ động mà chào hỏi Tô Mộc Lam trước.

Tuy nói không đủ nhiệt tình, nhưng cũng tính là rất khách khí, đối với Tô Mộc Lam lúc vừa mới đến đây toàn bị trừng mắt, đã tính là một tiến bộ rất lớn rồi.

Đừng nói, đều nói là lúc đó tuy rằng chịu tổn thất, nhưng ngược lại bây giờ có thể được lợi, lời này đúng là không sai.

Tuy rằng nói là Trương thị gây ra không ít chuyện phiền toái, nhưng bởi vì chuyện này bốn đứa nhỏ đối với nàng có chút tin tưởng và nghe theo, cũng khiến cho nàng có chút quan hệ tốt trong thôn, có thể nói là nàng tràn đầy thu hoạch.

Dựa theo nguyên tắc người biết hài lòng luôn hạnh phúc, Tô Mộc Lam vui vẻ tiếp nhận sự đối đãi bây giờ, tâm tình thoải mái liền đưa Bạch Lập Hạ và Bạch Mễ Đậu tiếp tục đi khai khẩn đất hoang ngoài đồng.

Hai ngày trước đã đem hết mấy cây nhỏ trên mặt mảnh đất này chặt đi hết, lần này chủ yếu đào đá, làm cỏ, còn phải nhổ những gốc cây nhỏ còn sót lại.

Ba người luôn bận rộn làm việc đến khi mặt trời hoàn toàn lặn xuống, lúc này mới vội vàng về nhà.



Khi đến nhà, Bạch Trúc Diệp đã đem khoai lang sấy dẻo dọn vào, và theo chỉ dẫn của Tô Mộc Lam, ở trên giàn bí đao, tìm ra một quả bí đao.  

Bí đao nhỏ, là lúc non nhất, nói bây giờ hái xuống có chút tiếc nuối, nhưng những quả bí đao này sẽ phát triển nhanh chóng trong thời gian tới, khi trưởng thành chúng sẽ gần như chín theo từng đợt, đến lúc đó lại xảy ra tình trạng ăn không hết.

Đặc biệt một trái bí đao trưởng thành kết trái rất bự, đối với tình trạng nhà bọn họ một người lớn bốn trẻ em như thế, đến lúc đó chỉ có thể mở mắt ra nhìn bí đao hư.

 

 

Thà rằng để đến lúc đó hư, chi bằng bây giờ ăn cái non.

Tô Mộc Lam cảm thấy không đau lòng, chỉ cần cạo vỏ của bí đao, cắt thành từng miếng, trộn với đậu phụ đã rán rồi cho vào nồi để hầm.

Bí đao vốn dĩ là thơm thanh, không cần nhiều gia vị, với vị béo ngậy giàu đạm thực vật của đậu phụ, chiên qua trước có túc dụng làm cho vỏ đậu phụ vừa giòn lại vừa thêm tươi. Sau khi dọn một nồi to bí đao hầm đậu phụ ra bàn, có thể nói là đã khơi dậy lòng tham mạnh mẽ trong bụng của tất cả mọi người.

Bao gồm cả Tô Mộc Lam.

Bưng bát lên, một người múc một bát, kết hợp thêm bánh nướng, một miếng bánh một miếng bí đao, ăn vào vô cùng thơm ngon.

Đợi lúc bí đao trong chén của mỗi người đều giảm xuống, Bạch Nhị Ngưu đến. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play