Bạch Đào Chi không lập tức mở miệng, mà ngồi xổm xuống, lột một lớp lúa mạch trong giỏ tre ra, lộ ra mấy cây dưa chuột bên trong, cô bé lấy dưa chuột ra, nhét vào trong tay Tô Mộc Lam.
"Thím Tô, cái này cho thím..."
"Đây là muốn làm gì?" Tô Mộc Lam cuống quít ngăn cản lại.
"Thím Tô cầm đi, số dưa chuột này cha mẹ cháu không đếm tới, cháu tích góp mất hai ba ngày mới được ngần này đó." Bạch Đào Chi nói.
Bạch Hồng Phú là người cực kì trọng nam khinh nữ, Bạch Đào Chi cùng Bạch Thanh Táo ở nhà ăn không đủ no, cho nên Bạch Đào Chi này tuy đã trưởng thành nhưng lúc này nhìn chỉ cao hơn Bạch Thủy Liễu một chút, thân thể cũng rất gầy gò.
Ngày thường cơm không cho ăn đủ, phòng ngừa hai chị em ăn vụng, ngoài ruộng có đồ ăn gì, đặc biệt là những thứ có thể ăn trực tiếp như dưa chuột, cà chua......thì trong lòng cơ bản là nắm rõ.
Lập tức muốn hái nhiều dưa chuột như vậy chắc chắn sẽ dễ dàng bị phát hiện, có lẽ mỗi ngày Bạch Đào Chi tích cóp trước một hai quả, đề phòng bị phát hiện.
Thấy bộ dạng này của Bạch Đào Chi, Tô Mộc Lam chợt cảm thấy hơi chua xót một chút.
"Đứa trẻ ngoan, lấy về chia cho Thanh Táo ăn đi." Tô Mộc Lam định nhét dưa chuột kia vào giỏ của Bạch Đào Chi.
"Thím Tô, đừng..."
Bạch Đào Chi vội vàng duỗi tay che chắn giỏ tre, "Thím Tô đừng chê cười cháu, cháu không có đồ gì để cho thím, chỉ có mấy quả dưa chuột này, thím Tô đừng ghét bỏ."
Tô Mộc Lam ngừng lại một chút, nhìn về phía Bạch Đào Chi, "Vậy cháu nói xem vì sao cháu lại cho ta dưa chuột?"
"Cháu …" Bạch Đào Chi cắn môi cúi thấp đầu, một lúc lâu sau mới đáp, "Thím Tô là người tốt, đặc biệt còn đối xử rất tốt với đám Thủy Liễu, cháu cảm thấy thím Tô là người hiểu biết, tấm lòng lại lương thiện, trong lòng cháu vô cùng kính trọng, nhưng lại không biết nên tỏ vẻ thế nào, liền…… liền đưa mấy quả dưa chuột, coi như là cháu bày tỏ sự kính trọng đối với thím Tô vậy."
"Sau hơn một tháng nữa cháu phải gả chồng rồi, đến lúc đó gả cho người khác sợ là khó mà gặp thím Tô nữa, cho nên cháu nhân cơ hội lần này tới bán trứng gà thì mang dưa chuột cho thím Tô.
"Cháu thật sự kính trọng thím Tô, không hề có ý gì khác…"Bạch Đào Chi cuống
quýt giải thích, khuôn mặt hơi ửng đỏ.
Cô bé thật sự thích Tô Mộc Lam.
Đối xử với bốn đứa trẻ tốt như vậy, còn tốt hơn cả với con đẻ.
Chẳng những chi cái ăn cái mặc, mà còn tình nguyện đưa đến lớp học trong tộc đọc sách.
Nếu bọn họ không phải sống từ nhỏ ở trong thôn, biết Tô Mộc Lam là mẹ kế, e là sẽ nghĩ nàng là mẹ ruột.
Mỗi lần Bạch Đào Chi nhìn thấy đều hâm mộ không thôi.
Có đôi khi cô bé nghĩ, nếu Tô Mộc Lam là nương của cô bé thì tốt quá.
Chỉ tiếc là, hâm mộ thì hâm mộ, Bạch Đào Chi cũng biết, chính nàng không có số mệnh tốt như vậy, có thể gặp được một người nương như Tô Mộc Lam.
Cho nên sự kính trọng và yêu thích này cô bé chỉ có thể giấu kín ở trong lòng, lén bày tỏ tôn kính.
Nhưng hiện tại cô bé sắp xuất giá, coi như nhân dịp này để nói ra nỗi lòng của mình.
Sau khi Tô Mộc Lam nghe xong lời nói của Bạch Đào Chi thì lâm vào trầm mặc.
Nàng đại khái có thể hiểu rõ ý của Bạch Đào Chi, cũng mơ hồ có thể lý giải nguyên do hành động này của Bạch Đào Chi.
Nếu nói đây là một phần kính trọng, chi bằng nói đây là niềm khao khát và hi vọng của Bạch Đào Chi về phía ánh sáng khi đang ở trong hoàn cảnh tăm tối thì đúng hơn.
Đoán chừng nàng đã trở thành tín ngưỡng trong lòng Bạch Đào Chi.
"Nếu cháu đã nói như vậy, ta sẽ nhận lấy."
Tô Mộc Lam cười nói, "Có điều nếu cháu đã bày tỏ kính trọng với ta, mà ta là trưởng bối của cháu, nếu chỉ ngồi không nhận đồ của tiểu bối thì cũng vô lý."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT