Nói là có đúng có sai, nhưng bọn họ ba người chung quy vẫn là dễ dàng tin lời thêu dệt của người khác, làm ầm ĩ một trận, gây ra phiền phức.
"Lúc nãy không phải nói rồi sao, chuyện này bọn con chung quy cũng không gây ra rắc rối lớn, nên cho qua rồi sao?"
Tô Mộc Lam thấy ba đứa nhóc, nhịn không được mà nhướng mày, "Nhưng mà nếu như nói phạt thì..... thì phạt bọn con khoảng thời gian này chăm sóc đại tỷ của bọn con cho tốt, đừng để nó bước chân xuống đất, lại nói, hôm nay bán khoai lang sấy dẻo ở chợ không tồi, trong nhà còn phải làm tí khoai lang sấy dẻo, bọn con đều phải giúp làm việc nhiều chút."
"Còn nữa, cũng là chuyện quan trọng nhất, sau này phải ngoan ngoãn nghe lời của ta, nghe ta sắp xếp để làm việc, tranh thủ kiếm nhiều tiền chút, đem cuộc sống của nhà ta tốt lên một chút.
Tô Mộc Lam nói những lời này, lại làm ba đứa bé trố mắt nhìn nhau.
Đặc biệt là Bạch Lập Hạ, là người kinh ngạc nhất.
Cô bé thật sự không nghĩ đến, chuyện này được Tô Mộc Lam nói vài câu nhẹ nhàng liền cho qua rồi.
Cho nên, Tô Mộc Lam thật sự.... hoàn toàn biến tốt rồi, hơn nữa còn tốt hơn trong tưởng tượng của cô bé.
Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, ba đứa bé dường như đồng thanh đáp lại, "Nương yên tâm, sau này bọn con nhất định ngoan ngoãn nghe lời của người.
Lời này, hai ngày trước lúc nàng xuyên không, đám nhóc cũng đã nói qua.
Chỉ là lúc đó Tô Mộc Lam có thể nghe thấy, phần lớn là hoảng sợ, mà lúc này có thể nhìn ra rõ ràng, bên trong giọng điệu, có thêm vài phần ngưỡng mộ.
Mặc dù không có bảy tám phần, cũng có năm sáu phần.
Trong một đội nhỏ, sức thuyết phục và sức kêu gọi của người lãnh đạo đóng một vai trò then chốt và là yếu tố quan trọng để dẫn dắt một tiểu đội luôn tiến về phía trước.
Nàng vừa mới đến đây, lại là xuyên vào, lại vừa là mẹ kế, tất nhiên không thể ỷ lại vào tình cảm gia đình, nàng có thể làm chủ tốt một gia đình, phía dưới có mấy đứa nhóc có thể cùng nhau nỗ lực làm việc, đã là chuyện vô cùng khó khăn rồi.