Nhưng ở tháng bảy ngày nắng gắt, hưởng thụ một chút một lát lạnh, lại còn ăn tô mì nóng hầm hập, có thể nói là vô cùng khó được hưởng thụ.

"Được." Tô Mộc Lam gật đầu, "Mang bàn ra sửa soạn, chuyển băng ghế xong mấy đứa chờ là được, đừng vào bưng chén, canh này có chút nóng, đừng để bị bỏng, chờ xíu ta mang ra cho các con."

"Vâng..."

Tô Mộc Lam lúc trước hận không thể lấy nước giội bọn họ, vậy mà lo lắng bọn họ bị bỏng.

Bạch Thủy Liễu có chút thất thần, đến mức lúc ra cửa nhà bếp, thất tha thất thểu.

Bạch Lập Hạ cùng Bạch Trúc Diệp, Bạch Mễ Đậu đang ở cửa nhà chính trông mong nhìn vào nhà bếp, nhìn thấy Bạch Thủy Liễu từ nhà bếp ra sắc mặt vô cùng không tốt, vội vàng xông tới.

"Đại tỷ, nương có phải lại đánh tỷ nữa không." Bạch Lập Hạ hỏi.

"Không có." Bạch Thủy Liễu lấy lại bình tĩnh, nhìn ba đứa nhỏ, ngừng một chút rồi nói, "Buổi trưa nương làm mì, bảo chúng ta dọn bàn, chuẩn bị ăn cơm."

Mì?

Ba đứa nhỏ liếc nhìn nhau, đều không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt.

"Đại tỷ không gạt người?" Bạch Mễ Đậu xoa cái bụng lúc này đã nổi trống, ngửa khuôn mặt ra hỏi.

"Nhưng mà, nương nỡ để chúng ta ăn mì sao?" Bạch Trúc Diệp cũng tỏ vẻ hoài nghi.

"Thật, ta tận mắt thấy nhiều tô mì lắm mà." Bạch Thủy Liễu ngữ khí khẳng định, "Đừng nói cái này, mau chuyển băng ghế tới, nương đang bưng mì ra."

Hiếm khi được ăn mì một bữa, mấy đứa nhóc vội vàng bê bàn ra, lại dời ghế tới.

Nói là ghế, kỳ thật chính là cọc gỗ bị bỏ, vỏ bắp bện lại, lớn nhỏ chiều cao cũng không giống nhau, nhưng cũng có thể ngồi một chút.

Tóm lại chờ khi Tô Mộc Lam bưng bát đi ra, bốn người đã thu thập xong.

"Chén này là của Thủy Liễu, chén này là của Lập Hạ, hai bát này của Trúc Diệp và Mễ Đậu." Tô Mộc Lam đem mì chia cho từng đứa, mình cũng bưng một bát lên, ngồi ở trước bàn, "Xem chừng các con hẳn là có thể ăn no, nếu ăn xong còn chưa đủ, trong nồi không có mì thì múc bát canh ăn đi."

Vừa nãy nàng đã quan sát qua, bốn đứa bé này đều xanh xao vàng vọt, kết hợp với ký ức của nguyên chủ, biết được bọn họ ngày bình thường phần lớn thời gian là đói bụng, việc đột nhiên có thể ăn cơm no, tốt nhất là ăn no thì tốt, nếu như ăn quá no, ngược lại dễ bỏ ăn hoặc là sốc dạ dày.

Có thể ăn mì đã là chuyện hiếm có, còn là một bát lớn như thế, cho dù ăn không đủ no cũng đã đủ ghiền.

Bốn người trùng điệp gật đầu, cầm đũa húp sụp soạt.

"Ăn chậm một chút, nhai cho kỹ, đừng nuốt trộng không thì lại đầy bụng đấy." Tô Mộc Lam nhìn bốn người đều ăn như lang thôn hổ yết, nhắc nhở, "Đây cũng chính là vừa mới bắt đầu, về sau còn có ăn."

Về sau còn có ăn?

Lời này là có ý gì...

Bốn đứa nhỏ đều ngừng lại một chút, sau khi liếc nhìn nhau, cuối cùng đem ánh mắt nghi hoặc này rơi vào trên thân Tô Mộc Lam.

"Nương có ý tứ là, ban đêm còn có thể ăn mì?" Bạch Mễ Đậu nhịn không được, đánh bạo hỏi một câu.

Sau khi hỏi xong lập tức có chút hối hận, sợ câu nói này không thích hợp, khiến Tô Mộc Lam không vui, mình lại bỗng nhiên bị đánh, vội vàng ngừng nói, chôn đầu thật thấp, càng không dám nhìn Tô Mộc Lam.

"Không thể." Tô Mộc Lam nhìn Bạch Mễ Đậu đáp một câu.

Quả nhiên...

Cũng chỉ một bữa này mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play