Còn phải nói, trộm lúa mạch này phải lén trộm vào ban đêm, e rằng một đêm trộm nhiều lắm cũng chỉ được nửa túi lúa mạch mà thôi.

Hành động này của Tôn Thị tuy rằng rất đáng hận, nhưng cũng cực khổ đấy...

Nói tới nói lui, vẫn là người làm chồng như hắn đây kiếm được quá ít, khiến cho cuộc sống ở nhà trải qua không được thoải mái, đến mức Tôn Thị còn vứt đi cả mặt mũi lén lút đến nhà người ta vào nửa đêm để trộm lúa mạch.

Bạch Thổ Thuận càng nghĩ, sự xấu hổ cũng càng lúc càng dày đặc trên mặt.

Một là bởi vì bản thân mình không có bản lĩnh, khiếm cho Tôn Thị phải chạy đến ruộng ngày hôm nay.

Hai là bởi vì nghe thấy những tiếng trách mắng và chỉ trích của những người xung quanh kia đối với hắn và Tôn Thị.

"Cho dù lý chính thúc phạt nhiều hay ít, nhà chúng ta đều nhận." Bạch Thổ Thuận lại bồi thêm một câu.

"Vì thái độ nhận sai của ngươi không tệ, vậy ta cũng không phạt ngươi nặng, cứ dựa theo con số mà mọi người báo, cứ một mẫu phạt hai mươi cân lúa mạch, trả đủ số cho nhà người ta." Bạch Khang Nguyên nói: "Thêm lát nữa, ta sẽ đưa số qua cho nhà các ngươi, dựa theo số bên trên lần lượt đưa về nhà người ta."

"Được, được." Bạch Thổ Thuận cuống quít gật đầu: "Lý chính thúc yên tâm, mọi người cũng yên tâm, ta nhất định sẽ trả lại cả." Tôn Thị nghe xong thì vành mắt cũng đều đỏ.

Lúa mạch mà nàng trộm được không đến ba mươi cũng là hai mươi mẫu, mấy trăm cân lúa mạch cứ như vậy mà mất đi, gần như tương đương với thời gian thu hoạch mẫu một năm rồi, nói cách khác đã hoàn toàn toi công bận rộng một mẫu này rồi.

Cực khổ nấu nhiều ngày đêm như thế để trộm lúa mạch về, tách đi hạt cũng còn chưa được đầy túi, bây giờ lại còn phải trả gấp đôi, thật sự là ăn trộm gà không thành còn phải mất thêm nắm gạo mà.

Tôn Thị cảm thấy Bạch Khang Nguyên phạt quá nặng rồi, nhưng nhìn thấy ánh mắt chán ghét giống nhau của các thôn dân, nàng chỉ có thể nuốt xuống lời nói một lần nữa.

Mà Bạch Khang nguyên bên này, thấy Bạch Thổ Thuận đồng ý một cách thẳng thắn, khẽ gật đầu.

Chuyện này, ông đã được coi như là phạt nặng rồi.

Nhưng cũng cảm thấy nhất định phải phạt nặng mới được.

Bằng không, người cả thôn nhiều như vậy, ngày hôm nay lòng ngươi nổi lên ý niệm tham lam, trộm lúa mạch của nhà người khác, mai đây sẽ chiếm món lợi nhỏ từ người khác, trộm lúa mạch nhà người khác....

Đây đã được xem là chuyện khó quản nhất rồi.

Đã là đồng hương, lợi ích gút mắc quá phiền phức, có đôi khi rất nhiều chuyện không có cách nào phân biệt rõ ràng được như vậy, ở loại chuyện phân rõ ràng như thế này phải phạt nặng một chút, cũng để cho mọi người tỉnh táo một chút, tránh cho mọi người vì một chút lợi nhỏ mà gây ra nhiều sự cố.

Đã tìm được người trộm lúa mạch, hơn nữa Bạch Khang Nguyên cũng đã phạt rồi, chuyện này xem như tạm thời có kết quả.

Người vây quanh xem náo nhiệt chẳng còn nán lại lâu nữa, đều tán đi về nhà.

Lúc này, Bạch Thổ Thuận mới đỡ Tôn Thị lên khỏi đất.

Hai người họ vẫn còn chưa thở phào thì đã cảm nhận được bụng mình bắt đầu vang lên tiếng òn ọt, từng trận quặng đau liên tiếp kéo đến.

"Tam Thành Thúc, bọn ta thế này là sao vậy, có phải là vẫn còn độc không?" Bạch Thổ Thuận giật nảy mình, vội vàng hỏi.

"Không phải chuyện lớn gì, giải độc mà, cùng lắm thì chạy đến nhà xí một chuyến thì độc này mới ra ngoài được." Bạch Tam Thành chậm rãi nói: "Hai ngươi cũng đừng hoảng, mau về nhà đi, đợi chút nữa uống chút nước muối là ổn thôi."

Nói cách khác, cách giải độc này nhiều lắm là phải tiêu chảy mới được.

Bạch Thổ Thuận nghĩ đến đây, trong bụng đã quặn đau từng cơn.

Vừa rồi, Tôn Thi uống nhiều thuốc giải độc nhất, lúc này phản ứng cũng nhiều hơn Bạch Thổ Thuận một chút, đã không còn nghĩ ngợi gì được nhiều, ôm bụng chạy vào nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play