"Không biết thì thôi, người nào gây ra chuyện này cũng đáng kiếp!"

"Nói cũng đúng, đúng là đáng kiếp, loại người thích ăn không củba người khác như vậy, chẳng sợ nhà người khác thật sự nói cho hắn là đang nấu độc dược, hắn cũng sẽ mặc kệ mà đi tới uống một ngụm cho mà xem, chết đi cũng coi như là thảnh thơi."

"Cũng không thể nói như vậy, chung quy lại cũng là một mạng người, nếu vì lúa mạch có độc của nhà Tam Thành thúc mà chết thì ít nữa nhà người ta có khi sẽ đến nhà Tam Thành thúc gây sự cũng nên?"

"Không thể nào có chuyện ấy được.

Trộm đồ vật của nhà người ta, xảy ra chuyện còn trách chủ nhà là sao.

Tam Thành thúc là thày lang, trong nhà có nhiều dược liệu, đây là một phần thuốc ba phần độc.

Ngoài độc ra còn có thuốc, nghe nói ngay cả thạch tín cũng có thể coi là một loại thuốc, nếu kẻ nào trộm một ít thuốc từ nhà ông ấy đi, kết quả trộm thành độc dược, chẳng lẽ cũng trách móc Tam Thành thúc hay sao?"

"Đúng thế, nếu hắn không trộm nhặt hạt lúa mạch trong ruộng của Tam Thành thúc thì làm gì có chuyện này? Cho nên nói đáng kiếp vẫn đúng..."

Ta nói cho ngươi biết, ngẩng đầu ba thước có thần linh dõi theo.

Ngày thường làm gì, ông trời đều trơ mắt nhìn, cho nên đừng có làm gì mà khiến lương tâm cắn rứt …"

Toàn bộ người trong thôn đều nghị luận sôi nổi chuyện này.

Thậm chí, chuyện này còn truyền ra bên ngoài thôn, trở thành chuyện phiếm mà mọi người tán gẫu khắp tiệm trà quán rượu.

Sắc mặt Tôn thị hơi cau có.

Sau khi ăn xong, sẽ cảm thấy khát nước, cổ họng có cảm giác như bỏng cháy, nửa canh giờ liền mất mạng …

Tôn thị nghĩ, nuốt một ngụm nước miếng.

Sau khi nuốt nước miếng, nàng ta cảm thấy hơi không thoải mái một chút, giọng nói có cảm giác gượng gạo không tự nhiên, cũng cảm thấy hơi khát nước.

Tôn thị cũng bất chấp những việc khác, nhanh chóng chạy tới lu nước bên cạnh, múc một gáo nước rót vào miệng mình.

Uống quá nhiều nước, há miệng nuốt một ngụm lớn, lại thêm cả không khí vào miệng khiến giọng nói hình như bị nghẹn một chút, hơi đau đớn.

Nhưng đồ vật đã tới cổ họng, đương nhiên chỉ chờ được nuốt xuống.

Sau khi vất vả nuốt được ngụm nước này, Tôn thị cảm thấy cổ họng mình đau rát như lửa đốt.

Khi Tôn thị nhận thấy được điểm này, khuôn mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy, nước mắt rơi lã chã.

Khát nước, giọng nói như lửa đốt, việc này chẳng phải sẽ sắp chết hay sao? "Oa……"

Tôn thị ngồi bệt xuống mặt đất, há miệng gào khóc.

Bạch Thổ Thuận đang phơi hạt lúa mạch ở trong sân, nhìn thấy bộ dạng này của Tôn thị, lập tức hoảng sợ, ném cái cào nhỏ trong tay đi rồi qua đỡ Tôn thị, "Làm sao thế? Xảy ra chuyện gì?"

"Sắp chết, sắp chết rồi …"

Tôn thị khóc lóc thở hổn hển, nước mắt nước mũi chan chứa, "Chúng ta đều trúng độc, đều phải chết, là ta hại chết cả nhà chúng ta, là ta hại chết cả nhà …"

"Sao lại trúng độc? Rốt cuộc là chuyện thế nào, sao ta nghe mãi mà không hiểu……" Bạch Thổ Thuận hơi lơ ngơ một chút.

"Hạt lúa mạch, hạt lúa mạch, ta nhặt hạt lúa mạch trong ruộng của nhà Bạch Tam Thành …" Tôn thị nói xong câu đó, tiếng khóc

càng phát ra to hơn, hu hu nức nở nghẹn ngào, hít thở vội một hơi, lập tức cả người lăn ra mặt đất hôn mê.

Bạch Thổ Thuận sợ tới mức hoang mang lo sợ, chợt nhớ tới hai ngày nay Tôn thị ở nhà cả ngày cầm cối xay bằng đá nghiền bột, hôm nay trời vừa sáng cũng ăn mì xào quấy cháo, chính hắn cũng khó hiểu sao mấy ngày nay Tôn thị lại trở nên hào phóng như thế, cả ngày ăn mì trắng mà cũng không xót ruột.

Hoá ra là vì nhặt hạt lúa mạch của nhà người khác.

Nếu nhặt phải hạt lúa mạch có độc trong ruộng của nhà Bạch Tam Thành thì cả nhà bọn họ mấy ngày gần đây đều ăn, chẳng phải là…

Đột nhiên Bạch Thổ Thuận cảm thấy cả người đều không thoải.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play