Rốt cuộc, lúc này nàng không tiện, cũng không muốn quay về Bạch Gia.
"Yên tâm, nhất định." Tô Mộc Lam cười gật đầu, thấy bốn bề vắng lặng, trên đường mọi người đều về nhà thu xếp làm cơm trưa, liền thấp giọng nói, "Ta thấy người nhà muội đối xử với muội rất tốt, có đôi khi muội cũng đừng quá khách sáo.
Nếu tỏ ra khách sáo quá e là khiến người trong nhà tổn thương đó."
Người khác dốc hết ruột gan, đối xử tình nghĩa với ngươi, ngược lại ngươi còn lo trước lo sau, rất dễ khiến tổn thương tình cảm.
Lưu thị nghe hiểu những lời Tô Mộc Lam nói, nàng liền gật đầu, nhoẻn miệng nở nụ cười, "Tô tẩu tử yên tâm, muội hiểu rồi."
"Muội hiểu là tốt rồi.
Được rồi, muội đừng tiễn nữa, nhanh trở về ăn cơm đi, ta đi về đây."
Tô Mộc Lam xách giỏ tre, đi theo đường cũ lúc vào thôn mà đi ra ngoài thôn.
Lưu thị đứng ở cửa một lát, thấy Tô Mộc Lam đi xa rồi mới xoay người đi vào sân.
"Tiểu muội mau tới, cơm nấu xong rồi, nương làm món tỏi chua ngọt đã có thể ăn, nhớ muội thích ăn món này liền để ở trong bát kia." Nhị tẩu Trần thị cười gọi.
"Vâng ạ."
Lưu thị cười cất tiếng đáp lời, cân nhắc đến lời nói vừa rồi của Tô Mộc Lam, nàng nâng bát lên, dẫn hai đứa bé Đại Hổ và Nhị Hổ cùng nhau ngồi ở bên cạnh bàn bắt đầu ăn cơm.
Ra khỏi thôn Lưu gia, thấy trong tay cầm bánh bao hấp mà Đinh thị đưa cho, hơn nữa thấy thời gian cũng không còn sớm, lúc này lại đi tìm Quế thị cũng hơi không thích hợp, vì vậy Tô Mộc Lam quyết định quay về nhà trước, ăn cơm trưa cùng bốn đứa trẻ, đến buổi chiều mới đi tới nhà của Quế thị, nói về một số đồ vật nhỏ mà chính mình cần.
Khi Tô Mộc Lam đến, Quế thị đang ở trong nhà chạm khắc một món đồ trang trí có kiểu dáng bách tài (hình bắp cải, dưới có đế gỗ, dùng để trang trí phòng khách, ý nghĩa may mắn).
Đã có hình dạng đại khái, nhìn bộ dáng rất đẹp.
Thấy Tô Mộc Lam tới, Quế thị vội vàng ngừng tay, tìm giấy bút tới, ghi chủng loại, kích cỡ, họa tiết đồ vật mà Tô Mộc Lam muốn, tất cả đều ghi chép rõ ràng cẩn thận.
"Nhiều đồ vật, đường nét cũng tinh xảo, mấy thứ này e là phải hơn hai mươi ngày nữa ta mới làm xong được."
Quế thị cười nói, "Số đồ lần này cũng hết nhiều tiền, e là ngươi phải đặt cọc một ít tiền."
"Đương nhiên rồi." Tô Mộc Lam lấy túi tiền đã sớm chuẩn bị tốt ra, dựa theo mức giá mà Quế thị đưa ra mà lấy 300 đồng coi như tiền đặt cọc.
"Đồ vật cũng không cần dùng ngay, đều không phải là đồ dùng cấp thiết, khi nào Quế tẩu tử rảnh rỗi làm cũng được, trong một tháng có thể làm xong là được."
Tô Mộc Lam nhìn cái bách tài kia đã làm được một nửa, đây là đồ vật mà nhữn nhà mới xây thêm vào, cho nên sẽ lựa chọn thời điểm dọn phòng mới thì dùng, đều được tính toán ngày lành, nhất định không thể chậm trễ.
"Được rồi, ta sẽ tăng cường thúc đẩy thời gian làm cho ngươi." Quế thị thấy Tô Mộc Lam là người tốt bụng, dễ nói chuyện liền cười đồng ý.
Trong khi hai người đang nói chuyện, trong phòng chợt truyền đến gầm lên giận dữ.
"Người chết rấp ở đâu rồi!"
Là giọng nói của nam tử, chắc chắn là của trượng phu Hà Mộc Lâm của Quế thị.
Lúc trước nàng từng nghe Phùng thị nói, từ lúc tên Hà Mộc Lâm này không cẩn thận bị gãy chân thì chỉ có thể suốt ngày ngồi trên xe lăn, lúc nào cũng tỏ thái độ và đối xử cực kì tồi tệ với Quế thị.
Vừa rồi một tiếng rống kia cũng tràn đầy tức giận, nghe thật đáng sợ.
Quế thị nghe thấy vậy, ánh mắt nhìn về phía Tô Mộc Lam tràn đầy áy náy, "Xin lỗi, ta đi vào phòng xem một chút…"
"Quế tẩu tử cứ làm đi, ta đi trước đây."
Dưới tình huống này, tự nhiên là không thể ngồi tiếp, bằng không cả hai bên đều xấu hổ.
"Được rồi, chờ đồ vật xong xuôi, ta sẽ mang đến nhà cho, ta không tiễn nữa …" Quế thị nói mấy câu, sau đó vội vàng đi vào trong phòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT