Tuy nàng nhớ rõ người nhà mẹ đẻ của Lưu thị dường như rất hiền lành, cuộc sống sinh hoạt hàng ngày cũng khá dư dả.

Nhưng ở thời đại này, con gái gả đi ra ngoài như bát nước hắt đi, đã vậy còn mang theo con nhỏ về nhà mẹ đẻ ở thì trong mắt người ngoài chính là việc không chính đáng.

Hơn nữa Lưu thị là cô gái đã xuất giá, mặc dù cha mẹ trong nhà cùng các ca ca yêu thương, nhưng trong nhà còn hai tẩu tử, rất dễ trở thành những mối quan hệ vô cùng tế nhị.

Tô Mộc Lam trước đó mặc dù rất muốn quan tâm tới Lưu thị, nhưng mà phía trước phải chuẩn bị một loạt thứ cho công tác khai trương của cửa hiệu Thất Lý Hương, sau đó lại muốn nhân dịp mọi người trong lúc nông nhàn mà nhanh chóng xây thêm phòng ốc, cho nên chỉ có thể chờ hai đầu việc này đã xong xuôi không còn vướng bận nữa mới có thể dư thừa tinh lực mà đi tới thăm Lưu thị.

Nàng nhớ lúc trước Lưu thị vô cùng thích ăn bánh trứng gà mà nàng làm, cũng nghĩ trong nhà Lưu thị hẳn là cũng có không ít con nít, cho nên Tô Mộc Lam liền dùng giỏ tre nhỏ chứa đầy bánh trứng gà, đi tới thôn Lưu gia.

Tô Mộc Lam chưa từng đi tí nhà của Lưu thị nên khi tới cửa thôn liền dùng bánh trứng gà làm thù lao, tìm một đứa trẻ dẫn đường cho nàng.

Lúc này đúng là thời điểm lúa mạch hơi chín vàng.

Giống như câu nói, lúa mạch hơi vàng thì đi gặp mẹ.

Đây là câu nói chung chung, ý nói đây chính là thời điểm thích hợp để đi thăm người thân thích.

Cũng bởi vì câu nói này mà hiện giờ rất nhiều người qua lại, thấy Tô Mộc Lam là một phụ nhân trẻ tuổi, cũng cầm thức ăn điểm tâm như những người khác, đứa bé kia liền nhận lấy bánh trứng gà, dẫn nàng đi về phía nhà của Lưu thị.

Còn chưa tới nhà mẹ đẻ của Lưu thị, từ phía xa đã nhìn thấy hai đứa trẻ Đại Hổ và Nhị Hổ đang chơi ném bao cát cùng một đám con nít ở cửa.

Hai đứa nhỏ nhìn thấy Tô Mộc Lam tới, Đại Hổ thân thiện chào hỏi, sau đó sai Nhị Hổ chạy nhanh về nhà, nói một tiếng với Lưu thị.

"Tô bá nương, sao bá lại tới đây?" Đại Hổ vừa dẫn Tô Mộc Lam đi về phía nhà mình, vừa giới thiệu đám con nít ở bên cạnh "Đây là tam biểu ca, tứ biểu ca, lục biểu đệ, đây là Tô bá nương ở thôn Bạch gia."

Ba đứa con nít kia thấy Tô Mộc Lam còn trẻ tuổi, liền hô một

tiếng "Chào thím Tô."

Nhìn bốn đứa trẻ đều là người vô cùng hiểu biết phép tắc, lễ phép với người lớn, Tô Mộc Lam cảm thấy nhất định là Lưu gia dạy dỗ tốt, liền xốc cái khăn ở bên trên giỏ tre ra, hỏi trong nhà bọn hắn có mấy đứa trẻ ở nhà để chia theo đầu người chuẩn bị trước một ít bánh trứng gà cho bọn họ ăn.

"Cảm ơn thím Tô, chúng cháu không đói bụng, thím Tô cứ mang vào nhà trước đi." Một đứa bé cầm đầu mà Bạch Đại Hổ gọi là tam biểu ca trả lời một câu, nhẹ nhàng đẩy tay của Tô Mộc Lam về.

Khách khứa còn chưa vào nhà, đồ vật của khách mang theo bọn họ đương nhiên không thể ăn trước.

Chung quy lại là thức ăn điểm tâm, phải hiếu kính ông bà, cha mẹ trước tiên.

Mặc dù trong này có phần của mấy đứa trẻ bọn họ, nhưng cũng phải chờ cha mẹ chia cho mới được ăn.

Nhất định không được phép trực tiếp ăn đồ ăn trong tay khách khứa.

Tô Mộc Lam vốn cũng nghĩ, Lưu thị giận dỗi trở về nhà mẹ đẻ, người nhà mẹ đẻ nàng đối với nhà chồng của nàng bên kia tự nhiên sẽ hơi oán hận, mà nàng là bạn tốt bên phía nhà chồng của Lưu thị, cũng muốn tranh thủ gây được thiện cảm, để người nhà mẹ đẻ nàng cảm thông hơn với việc Lưu thị ở lại nơi này.

Bởi vậy, Tô Mộc Lam đối xử hết sức nhiệt tình đối với đám trẻ, nhưng mà không ngờ rằng đám trẻ này lại hiểu phép tắc như vậy.

Những nhà có thể dạy dỗ ra đám trẻ hiểu quy củ như vậy, chắc chắn là vô cùng trọng tình nghĩa.

Trong lòng Tô Mộc Lam nghĩ vậy, liền không khuyên nhủ nữa, thu hồi bánh trứng gà lại, cười nói, "Bé ngoan." Ba đứa trẻ được khen ngợi như vậy hơi ngượng ngùng một chút, cúi đầu cười thẹn thùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play