Nhưng Trương thị vội vàng đi về, lúc này đã đi ra khỏi sân rồi, Trương Cốc Lai cũng sợ đi ra ngoài làm cho mọi người thấy vết thương trên mặt mình, sẽ truy hỏi hắn là vì sao lại bị thương, nên cũng không đuổi theo nàng nữa, quay trở về trong phòng.

Lại nhìn thấy mấy cái trứng gà mà Trương thị mang đến, liền cầm mấy cái đi vào trong bếp làm trứng xào để ăn.

Trương thị hấp tấp đi thẳng về thôn Bạch gia, dọc theo đường đi vẫn luôn buồn bực suy nghĩ chuyện của Tô Mộc Lam, ngay cả đường cũng không nhìn, lúc đến cửa thôn liền va mạnh vào một người.

Đâm mạnh tới mức suýt nữa khiến cho miếng ngói trong tay củba người nọ bị rơi xuống đất.

Phùng thị khó khăn lắm mới đứng thẳng được người, nhìn thấy người va phải mình là Trương thị thì liền tức giận nói: "Ngươi làm gì vậy, đi đường vội vàng hoảng hốt, không nhìn thấy người sao?"

Trương thị thấy bản thân va phải Phùng thị, lập tức hoảng hốt, nhưng sau đó trước mắt lại sáng ngời: "Phùng tẩu tử, thật sự xin lỗi, xin lỗi, ta cũng là có chuyện gấp nên đi vội vàng một chút, không làm thương tẩu chứ."

"Thôi thôi, nhanh đi đi." Phùng thị không thích Trương thị, bây giờ cũng không muốn nói thêm gì với nàng ta nữa.

"Phùng tẩu tử, vừa lúc ta cũng có việc muốn tìm tẩu tử." Trương thị nào chịu đi, còn nặn ra một nụ cười sau đó ra vẻ thần bí tiến đến trước mặt Phùng thị: "Đây chính là một chuyện lớn đấy."

"Chuyện gì?" Nhìn bộ dạng kia của Trương thị, thì Phùng thị cũng hơi sửng sốt.

"Nương tử nhà Bạch Thạch Đường không phải mấy hôm trước có nói là nhà nàng ta có kẻ trộm, đã bị lấy mất mười cân gạo sao."

Phùng thị nghe Trương thị nói chuyện này, lập tức lấy lại tinh thần, hỏi: "Ừ, đúng rồi có chuyện này, làm sao vậy?"

"Sao vậy? Ta nói cho Phùng tẩu tử biết, tiện nhân Tô thị kia nói dối chúng ta đấy!" Vẻ mặt của Phùng thị khinh thường, khóe miệng đều tràn đầy châm chọc: "Nhà nàng vốn dĩ không có mất gạo!"

"Phùng tẩu tử nói xem, Tô thị này cuối cùng là đang bày mưu gì, trong nhà rõ ràng không mất đồ vật gì lại cứ muốn nói trong nhà mất gạo, nàng ta cuối cùng là muốn làm cái gì? Đây không phải là vô duyên vô cớ muốn lừa gạt người khác sao, còn làm cho mọi người bởi vì chuyện này mà vất vả trực đêm vào buổi tối, đây không phải là cố ý giày vò người trong thôn chúng ta hay sao?"

"Phùng tẩu tử còn tốt bụng cho nàng ta gạo nữa, ta thấy sự thiên tâm của Phùng tẩu tử đã bị nhét vào bụng chó rồi, nàng ta chính là một con sói vô ơn, sau này Phùng tẩu tử phải nhìn người cẩn thận hơn, phải nhìn rõ quả phụ kia mới được, nếu không sau này thật sự là sẽ bị tiện nhân này lừa dối thêm."

Phùng thị nghe lời này, miệng há hốc, ánh mắt cũng xoay mấy vòng.

Nhà Tô Mộc Lam không mất gạo thì nàng ấy có nói với nàng, hơn nữa ngoại trừ mấy đứa nhỏ trong nhà thì chỉ nàng biết chuyện này.

Nhưng bây giờ, Trương thị lại hấp tấp đi từ bên ngoài về, há mồm đã nói chuyện Tô Mộc Lam không bị mất gạo.

Việc này sợ là không đơn giản rồi.

Phùng thị híp mắt, đánh giá Trương thị từ trên xuống dưới: "Ngươi đây là từ bên ngoài trở về hả? Đi đâu vậy? Về nhà mẹ đẻ hả?"

"Phùng tẩu tử đúng là thông minh, vừa đoán là tr ng." Trương thị cười nịnh nọt: "Ta về nhà mẹ đẻ một chuyến, mang chút đồ vậy về, giờ định về nhà."

"Phùng tẩu tử, Tô thị đáng giận như vậy, sau này tẩu cũng không thể thân thiết với nàng ta như vậy nữa, sẽ phải chịu thiệt thòi đấy…."

"Ừ." Phùng thị gật đầu: "Ngươi nói có lý, ta cảm thấy chuyện này cũng không thể để yên như vậy được, chúng ta đi tìm lý chính để nói rõ ràng chuyện này."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play