“Vợ nhà mình còn quản không tốt, ta thấy ngươi có phải là làm việc cũng không được, sau này có ai hỏi ta tìm người làm việc, ta thấy trong lòng ta cũng phải suy nghĩ lại mới được.”
Bạch Nhị Ngưu lần này bị Bạch Khang Nguyên mắng đến đỏ mặt tía tai, cũng không dám trả lời nữa câu, chỉ không ngớt lời đáp, “Lý Chính thúc, người yên tâm, ta khẳng định sẽ quản tốt, sau này sẽ không dám để nàng ta ở bên ngoài nói càn nữa.”
Nói xong liền chuyển người cho Trương thị một bạt tai, “Con vợ chết tiệt, chỉ biết gây sự cho người nam nhân của mình, nhìn xem ngươi làm ầm ĩ ra thành thế này, là sợ cuộc sống trong nhà sống quá thoải mái sao?”
Bạch Nhị Ngưu mắng mỏ, Trương thị bị đánh kêu loạn lên, trong sân lúc này, so với lúc nãy Tô Mộc Lam còn ở đây còn náo nhiệt hơn vài phần.
Chỉ là lúc này thấy bộ dạng của Bạch Nhị Ngưu và Trương thị, ít nhiều đều cảm thấy hai người đang có ý diễn kịch.
Bạch Khang Nguyên cũng lười cùng Bạch Nhị Ngưu và Trương thị nói nhiều, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo, sải bước lớn mà đi.
Đám người đứng ở chân tường xung quanh xem náo nhiệt, lúc này tất cả người xem náo nhiệt mới xoa xoa bụng căng tròn, mỗi người hướng về nhà mình mà đi.
Chỉ là lúc về cùng đường, như cũ hóng hớt thêm, nghị luận chuyện lúc nãy.
“Đừng nói Tô thị này, cũng thật vô cùng đáo để, thân thể của Trương thị giống như một cánh cửa, nói quật xuống là quật xuống, ra tay thật sự rất tàn nhẫn, ta nhìn mặt của Trương thị, nữa tháng mười ngày e rằng vết sưng tấy này còn chưa biến mất hoàn toàn, về sau đừng đụng vào Tô thị này. "
“Đúng đó, Tô thị này đúng là thật tàn nhẫn, bởi vì một câu nói từ miệng đê tiện của Trương thị, ra tay cũng có chút không biết nặng nhẹ rồi.....”
“Lời nói này của ngươi ta không thích nghe, cái gì gọi là bởi vì? Nói như chuyện nói năng không suy nghĩ này không phải là chuyện lớn, rất nhiều chuyện không phải do ăn nói không biết suy nghĩ mà gây ra chuyện sao? Xuân Hoa kia ở nhà Trụ Tử thúc, không phải bởi vì người khác lắm mồm ở trước mặt nói nàng ta không được người trong nhà thích là bởi vì không có đuôi nhỏ, nên mới lấy kéo đem cái đuôi nhỏ của tôn tử Trụ Tử thúc cắt đi sao? "
“Đúng vậy, Trương thị này ở trước mặt Lập Hạ nói những lời này, may là Thủy Liễu cùng Tô Mộc Lam cùng nhau trở về, nếu như Tô Mộc Lam có chuyện gì để Thủy Liêu chạy đi nơi khác một chuyến, muộn xíu mới trở về, Tô thị này không phải có miệng trên người cũng không thể nói rõ được sao? Đám nhóc Lập Hạ nếu như quyết lòng, uống thuốc diệt chuột, không phải là xảy ra chuyện lớn rồi sao, mấy mạng người đến lúc đó không phải là bởi vì những lời nói hèn hạ của Trương thị mà bị hại sao?”
“Cho nên nói phải quản tốt cái miệng, đừng làm những việc không giữ mồm giữ miệng, xử lý không tốt sẽ chuốc lấy vạ...."
Mọi người nói chuyện rôm rả, đi vào trong sân nhà của mỗi người, đi lo liệu làm cơm buổi trưa.
Bạch Nhị Ngưu thấy mọi người đi gần hết, lúc này mới dừng tay lại.
Trương thị đã bị Tô Mộc Lam đánh, nay lại bị Bạch Nhị Ngưu đánh thành bộ dạng như thế này, trong lòng càng cảm thấy ủy khuất hơn, cộng thêm những vết thương trên mặt, chỉ biết ngồi trên mặt đất khóc nức nở, nước mắt đầm đìa cùng nước muỗi.
“Khóc khóc khóc, khóc tang sao? Lão tử vẫn còn chưa chết!”
Bạch Nhị Ngưu chỉ vào Trương thị quát lớn, “Sau này an phận một chút, quản tốt cái miệng nói năng không biết suy nghĩ của bản thân, đừng cả ngày chỉ biết gây rắc rối cho nam nhân nhà mình, đến lúc đó kiếm được ít ngân lượng, ăn mì trắng cũng không được, để ngươi khóc cũng không có chỗ mà khóc.”
Bởi vì Bạch Nhị Ngưu có thể kiếm tiền, tính tình lại nóng nảy, Trương thị vốn là sợ hắn, lần này lại là bản thân không đúng, liền vội vàng nín khóc, nhưng hơi thở của cái khóc mang đến, hiện rõ nàng ta thút thít.
Bạch Nhị Ngưu trong lòng phiền toái, cũng không quan tâm nàng ta, bưng bát cơm của mình đi đến một bên dưới cây táo hồng hộc mà ăn cơm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT