Tô Mộc Lam không thèm để ý đến điều này, nhưng bốn đứa trẻ còn nhỏ…

Có một số việc, không thể không làm một cách hoàn hảo.

Nói thành trong nhà bị mất mười cân gạo, vậy chứng tỏ đối phương đúng là tới để trộm đồ vật, cho dù có người muốn giải quyết việc này, cũng có thể lấy lý do bị mất gạo mà phản hồi lại.

Về phần đối phương có phải thật sự tới trộm gạo hay không cũng không thành vấn đề.

Làm kẻ trộm, trước hết sẽ không dám nhảy ra phản bác.

Cho dù có thật sự ngu xuẩn muốn nhảy ra, cũng phải xem người khác có tin hay không.

Hai đứa Bạch Thủy Liễu và Bạch Lập Hạ chung quy lại lớn tuổi hơn hai đứa kia nên không nghĩ quá nhiều, chỉ nghĩ Tô Mộc Lam nói mất mười cân gạo là để cho mọi người tin tưởng có kẻ trộm, vì vậy liền gật gật đầu, "Vâng, chúng con sẽ nói ra bên ngoài theo lời nương dặn là mất mười cân gạo."

"Hai con nhớ kỹ chưa?"

"Nhớ kỹ." Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu cũng gật gật đầu.

"Được rồi, nhanh về ngủ đi, sáng sớm mai còn phải dậy sớm đi học, đừng ngủ không đủ mà đau đầu." Tô Mộc Lam dẫn đám trẻ đóng chặt các cửa phòng, để lại mấy cái đèn sáng rồi mới từng người trở về giường của mình ngủ.

Hơn nửa đêm là thời điểm buồn ngủ mãnh liệt nhất, bốn đứa trẻ cũng ngáp lên ngáp xuống, nhưng vì xuất hiện kẻ trộm nên lúc này mặc dù nhắm mắt ngủ nhưng chỉ ngủ chập chờn.

Chờ đến buổi sáng sớm, cả năm người trong đó có Tô Mộc Lam tinh thần có vẻ hơi uể oải, thường thường ngáp vặt, ngay cả vành mắt đều hơi có một quầng thâm nhỏ.

Cả nhà không nói gì nhiều, sau khi ăn cơm sáng đơn giản xong, bốn đứa trẻ lần lượt đi học, còn Tô Mộc Lam lại đi đến nhà Bạch Khang Nguyên một chuyến, kể lại chuyện trong nhà có kẻ trộm này.

"Thực sự có chuyện này sao!" Bạch Khang Nguyên nghe Tô Mộc Lam nói xong cũng khiếp sợ không thôi, vẻ mặt biến đổi một chút.

Hắn làm Lý chính của thôn Bạch Gia này đã được hai mươi năm, không thể nói toàn bộ thôn Bạch Gia không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa, nhưng chuyện trong thôn bị trộm này rất ít khi nghe nói.

Mặc dù có, cùng lắm là đồ ăn trong ruộng nhà ai bị ai đó tham lợi mà lấy đi một hai thứ mà thôi.

Nhưng đều là đồ ăn mà nhà mình vất vả canh tác trong ruộng nên khi bị người khác lấy đi trong lòng chắc chắn không thoải mái, cho nên lúc ấy người bị mất đồ ăn liền làm ầm ĩ lên một trận.

Nếu người lấy là người trong thôn thì thấy chuyện này ầm ĩ như thế, lần sau sẽ không bao giờ gây ra chuyện này nữa.

Có thể nói, thôn Bạch Gia nhiều năm như vậy thái bình không có việc gì, lúc này lại xuất hiện trộm cắp, Bạch Khang Nguyên đương nhiên vừa lo lắng, vừa tức giận và khiếp sợ, "Thấy rõ ràng là ai không? Là người trong thôn chúng ta, hay là người ngoài thôn?"

"Không thấy rõ, nghe thấy tiếng động thì cháu dẫn đám trẻ ở trong phòng, căn bản không dám mở cửa ra ngoài nhìn.

Đến khi Đại Hoàng nhà cháu ở bên đó vừa kêu vừa cắn, có lẽ người nọ cũng sợ động đến chúng cháu nên nhanh chóng chạy đi.

Sau khi người chạy thì cháu mới dẫn đám trẻ cẩn thận kiểm tra, kết quả thấy trong lu gạo bị mất tới mười cân gạo." Tô Mộc Lam trả lời.

Có lẽ là vì mất gạo, Bạch Khang Nguyên nghe trong giọng nói của nàng vừa lo lắng vừa tức giận, thậm chí mang theo tiếng nghẹn ngạo, điều này khiến lửa giận trong lòng ông càng bốc cao hơn "Mặc kệ hắn là người trong thôn hay là người ngoài thôn, nếu có thể tìm thấy thì phải lột da hắn!"

Đang là mùa xuân, chưa đến thời điểm thu hoạch lương thực, số lương thực tồn kho năm ngoái đã không đủ, đúng là đến thời kì giáp hạt, lúc này trộm gạo của nhà người khác, thật sự quá đáng giận.

Vả lại chuyện trộm đồ vật này, có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba.

Bây giờ chỉ trộm gạo trong nhà Tô Mộc Lam, ít nữa sẽ trộm tiền của nhà người khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play