"Cũng không thể nói những lời như vậy." Tô Mộc Lam xoa xoa đầu cậu bé, "Hiện tại con đã đi học đường, nhất định đã nghe tiên sinh nói qua câu ‘hậu tích bạc phát" (đọc sách nhiều đến đâu cũng chỉ có thể chắt lọc tinh hoa mà giữ lại, tích lũy nhiều đến đâu cũng chỉ có thể dùng từ từ từng chút một), bây giờ con đang dồn mọi tinh lực vào việc đọc sách, sau này con đương nhiên sẽ được nhận những thứ xứng đáng trong tương lai."
"Hơn nữa một người làm một việc gì đó có tác dụng hay không, cũng không đơn giản là dùng tiền bạc để đánh giá, giống như nhà chúng ta ấy, nhìn trong nhà ta là người kiếm tiền, nhưng ngày thường làm việc đều có các con hỗ trợ, hơn nữa bởi vì các con ngoan ngoãn nghe lời, ta mới có thể an tâm mà làm thức ăn kiếm tiền, cho nên trong việc kiếm tiền này của ta, các con cũng có công lao rất lớn."
"Tóm lại chính là không cần quá coi trọng có thể kiếm tiền bạc hay không, cũng không cần quá coi trọng chuyện trước mắt này.
Con phải nhìn xa trông rộng một chút, sau này ba tỷ tỷ của con vẫn muốn trông cậy vào con tới bảo hộ phải không?"
Tuy trong lòng Tô Mộc Lam nhận định nam nữ bình đẳng, nhưng ngay lúc này, con trai là người sẽ chèo chống gia đình trong tương lai, các tỷ tỷ sau khi xuất giá ở nhà chồng có địa vị như thế nào, nhà chồng có tính cách ra sao là một chuyện, bản lĩnh của chính mình lại là chuyện khác, nhưng điều quan trọng hơn chính là bản lĩnh củBa huynh đệ nhà mình như thế nào.
Nếu huynh đệ có bản lĩnh, có sự nghiệp, nhà chồng tự nhiên cũng sẽ cân nhắc một chút.
Cho nên ở thời đại này, cha mẹ sẽ dạy dỗ đám con gái phải chăm sóc cho con trai trong nhà, cũng sẽ dạy dỗ con trai trong nhà giúp đỡ chị em của nhà mình.
Những thứ khác chưa nhắc đến, nhưng chuyện anh chị em trong nhà hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau thì Tô Mộc Lam hết sức tán thành.
Bạch Mễ Đậu nghe xong Tô Mộc Lam nói, suy nghĩ một hồi lâu, lúc này mới gật gật đầu, "Con biết rồi nương, sau này nhất định con sẽ che chở các tỷ tỷ."
Cậu là nam tử hán, đương nhiên cậu muốn gánh vác trọng trách trong nhà.
Tuy đã sang năm mới, Bạch Mễ Đậu tăng thêm một tuổi, bây giờ đã tám tuổi, vóc dáng cũng cao lên không ít, nhưng rốt cuộc vẫn con nít, lúc nói chuyện giọng nói non nớt nhỏ bé, lại còn một cách nghiêm túc ngay ngắn như vậy, dẫn tới Tô Mộc Lam và mấy đứa bé kia bật cười.
"Được rồi, mọi người đều biết suy nghĩ của con."
Tô Mộc Lam cũng không quên dặn dò Bạch Thủy Liễu và Bạch Lập Hạ, "hai đứa các con cũng vậy, ngày thường bận rộn giúp đỡ làm việc nhà, cũng không thể bởi vì cảm thấy không trực tiếp kiếm được tiền liền thấy mất mát."
"Nương, nương cứ yên tâm, con với đại tỷ không phải là con nít nữa." Bạch Lập Hạ cười nói.
Nhìn Bạch Lập Hạ chỉ hơn Bạch Mễ Đậu một tuổi mà nói những câu như vậy, Tô Mộc Lam cũng không biết là nên vui mừng hay nên cười, chỉ có thể bất đắc dĩ vỗ vỗ trán, xoa xoa đầu của Bạch Trúc Diệp, "Công việc thêu thùa rất có hại cho đôi mắt, đừng vì muốn kiếm chút tiền mà suốt ngày cặm cụi thêu, phải nghỉ ngơi nhiều hơn mới được."
"Nếu con không nghe lời, nương sẽ tịch thu hết kim chỉ của con, biết không?" Tô Mộc Lam nói.
Thấy sắp tới giờ đi học, Bạch Vĩnh Hòa đã tới gọi Bạch Mễ Đậu cùng nhau đi học, Tô Mộc Lam liền không lôi kéo bọn nhỏ nói chuyện nữa, chỉ bảo từng người cầm đồ vật của chính mình đi về phía học đường.
Sau khi tiễn bọn nhỏ ra cửa, Tô Mộc Lam thừa dịp hiện tại không bận rộn làm thức ăn cho cửa hàng Ngô Ký, cũng nhân dịp ngày hôm nay đẹp trời liền mang chăn bông dày đắp vào mua đông ra, chuẩn bị tháo ra giặt giũ để cất đi.
Vài chiếc chăn dày phải tháo các đường khâu ra, giặt bề mặt chăn bông mà tấm lót chăn bông, Tô Mộc Lam bận việc suốt hai ba ngày, cuối cùng mới hoàn thành xong công việc này.
Khi vỏ chăn bông cuối cùng được phơi khô rồi cất đi, mặt trời đã bị mây che lấp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT