"Là Lập Hạ ra tay trước sao?" Tô Mộc Lam hỏi.

"Vâng, nương, là con ra tay trước." Bạch lập Hạ đỏ ửng mắt lên nói "Lục Thuận nói chuyện thật sự quá khó nghe, con liền…" Không nhịn nổi.

"Ta thấy trên mặt ba đứa bọn họ có những vệt máu, có lẽ cũng là các con cào." Tô Mộc Lam hỏi, "Vậy các con thì sao, có bị thương ở chỗ nào không?"

"Trên người bị đánh vài cái, thực tế cũng không bị thương, có người ngăn chặn Lục Thuận lại nên hắn không đánh mạnh lắm…" Bạch Trúc Diệp nói.

Thì ra là thế.

Tô Mộc Lam mím môi.

Là Bạch Lục Thuận khiêu khích trước, nhưng Bạch Lục Thuận bị đánh rất đau, bên phía của ba đứa trẻ trong nhà này mặc dù nói là mọi chuyện đều có nguyên nhân, nhưng lại ra tay trước.

Đúng như lời Bạch Học Văn nói, cả sáu đứa này đều có lỗi, cho nên đều phải bị phạt.

Nói tóm lại, Bạch Học Văn cư xử không thiên vị bên nào.

Nương, là lỗi của con, con không nên ra tay trước." Bạch lập Hạ rúm ró bất an nói.

"Nương, là lỗi của con, con không ngăn cản Lập Hạ mà còn cùng xông vào đánh người …" Bạch Thủy Liễu đứng ở bên cạnh nói.

Bạch Trúc Diệp cũng mở miệng nói "Nương, chuyện này là bởi vì con…"

"Ba đứa các con cũng đừng vội vàng nhận lỗi, tạm thời nghe ta nói đã."

Tô Mộc Lam hắng giọng nói "Chuyện này, đầu sỏ gây ra chuyện là Bạch Lục Thuận, các con ra tay về tình cảm cũng có thể tha thứ, huống chi chuyện này là vì giúp Trúc Diệp, hai đứa các con là chị gái, muốn làm chỗ dựa cho em gái cũng đúng, chuyện này không có chỗ nào sai."

"Có điều nói đi phải nói lại, vốn là tranh chấp, cãi nhau thì cứ cãi nhau, bề ngoài mọi người đều là nói chuyện, nhưng con ra tay thì mặc kệ có phải người khác có lỗi hay không, con ra tay trước thì sẽ bị nói là không nên."

"Sau này xảy ra những chuyện như vậy, chỉ có thể để tiên sinh tới xử trí, nếu là tiên sinh bận quá, không rảnh lo chuyện này thì có thể trở về nói cho ta, ta đi tới nhà bọn họ nói với cha mẹ bọn họ, nếu cha mẹ bọn họ cũng mặc kệ, mà hắn vẫn thế thì chúng ta lại nghĩ cách khác cũng không muộn."

Nương nói những lời này không phải là bảo các con gặp chuyện như thế thì phải nhẫn nhịn, chẳng qua là phải chú ý phương pháp làm một chút, nếu đối phương vừa bắt đầu đã ra tay, vậy thì các con nhất định phải đánh trả lại, thậm chí còn phải đánh nhiều hơn mới được."

"Vả lại cho dù muốn đánh trả thì cũng không thể đánh vào mặt, tướng mạo đối phương bị phá hủy, để lại sẹo, ít nữa muốn bàn bạc phân xử phải trái, cho dù con có lý cũng sẽ biến thành vô lý, phải đánh vào những bộ phận không quan trọng mới được."

"Còn nữa, các con cũng phải nhớ kỹ một chút, lúc đánh trả phải xem đối phương như thế nào, có áp đảo được hay không áp đảo được.

Nếu đụng vào mà thấy không áp đảo được thì chính là lấy trứng chọi đá, mất nhiều hơn được.

Đối với tình huống này, nên nhẫn nhịn thì nhẫn nhịn, nên chạy thì chạy, đừng có bất cẩn …"

Ba chị em Bạch Thủy Liễu nghe Tô Mộc Lam nói những lời này thì tròn mắt nhìn nhau, chị nhìn em, em nhìn chị, mắt to nhìn mắt nhỏ.

Lúc ở trường học các nàng đoán, sau khi trở về tuy sẽ không đến mức bị phạt quỳ, bị đánh giống ba người Bạch Lục Thuận bên kia, nhưng chắc chắn sẽ không thoát được một tràng răn dạy.

Nhưng lúc này, bọn họ lại có cảm giác nương đang dạy các nàng cách đánh nhau như thế nào thì đúng hơn.

Đột nhiên bọn họ hơi ngơ ngẩn cả người…

Ba con nghe có hiểu không, nhớ kỹ chưa?" Tô Mộc Lam nhìn ba người bọn họ cả hồi lâu không đáp lại liền hỏi một câu.

"Nhớ kỹ ạ, nương." Ba đứa đầu củ cải hồi thần lại, trăm miệng một lời đồng ý, lại trịnh trọng gật gật đầu.

"Nhớ kỹ là được." Tô Mộc Lam nói, "Trong chuyện này, ba đứa các con cũng bị thất thế, tiên sinh cũng đã phạt nên ta không phạt các con nữa, dọn dẹp một chút đi, nhanh hỗ trợ làm cơm trưa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play