“Đa tạ Lý Chính thúc.”

Tô Mộc Lam dặn dò Bạch Lập Hạ cùng Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu chăm sóc Bạch Thủy Liễu cho tốt, liền sải bước lớn đi về phía nhà Trương thị.

Những người vốn dĩ có ý định giúp thôn hoặc xem náo nhiệt, lần này thấy Tô Mộc Lam hung hăng, một bộ dạng nghiêm túc muốn đi đánh nhau, cũng vội vàng đi theo xem.

Lúc này, dường như nữa thôn người đều hùng hổ hướng về phía nhà Trương thị mà đi.

“Lập Hạ, muội cùng Mễ Đậu đi theo xem, nếu có chuyện gì, nhớ phải bảo vệ nương, đừng để nương chịu thiệt thòi.” Bạch Thủy Liễu vịn lấy Bạch Trúc Diệp, liền vội vàng nói, “Ta không có gì bất tiện cả, vịn Trúc Diệp một chút, là có thể di chuyển về nhà được.

Bạch Lập Hạ cùng Bạch Mễ Đậu vốn dĩ là vì Tô Mộc Lam bị oan nên trong lòng có chút áy náy, nghe thấy Bạch Thủy Liễu nói như vậy, chỉ để Bạch Trúc Diệp đỡ cô bé xong xuôi rồi, hai người liền vội vàng đi về phía nhà Trương thị.

Bên này, Tô Mộc Lam cùng Bạch Khang Nguyên hai người dẫn đầu, đến nhà Trương thị trước tiên.

Trương thị đang ở trong xằng, bưng bát cơm gọi đám nhóc nhà mình ăn cơm.

Sủi cảo tuy là chay, nhưng nhân là hẹ và trứng, nhét thêm đậu hũ vào bên trong, chỉ cần ngửi thôi đã cảm thấy rất thơm rồi.

Vẫn là cuộc sống của mình tốt, không giống như Tô Mộc Lam kia, cuộc sống đang tốt lành lại làm thành bộ dạng đó, thật là đáng đời! Còn giả làm bộ dạng đã thay đổi tính tình rồi, đúng là chó thì quen ăn phân mà, cứ đợi trong nhà nháo nhào lên đi.

Trương thị càng nghĩ, trong lòng càng vui vẻ, bưng cái bát lên đem sủi cảo thơm phức nhét vào miệng, còn chưa kịp cắn một miếng, đầu tiên đã nghe thấy âm thanh bên ngoài ồn ào náo nhiệt, khi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Tô Mộc Lam cùng Bạch Khang Nguyên đã đến trước mặt.

Hai người đều là tràn đầy tức giận.

Tô Mộc Lam sao lại tức giận, Trương thị đương nhiên hiểu rõ, cũng không sợ, nhưng bên cạnh là Bạch Khang Nguyên đi theo cùng....



Công việc ở ngoài của Bạch Nhị Ngưu, một số đều do Bạch Khang Nguyên giúp đỡ, nếu đắc tội ông, nhà sẽ kiếm được ít tiền hơn, Trương thị vẫn có thể phân biệt rõ ràng được cái nào nhẹ cái nào nặng.

“Lý Chính thúc, người sao lại đến rồi.” Trương thị đem bát cơm trong tay để xuống, trên mặt nở đầy nụ cười, hơn nữa hoàn toàn phớt lờ Tô Mộc Lam ở bên cạnh.

“Ta sao lại đến đây? Bản thân ngươi còn không biết?”

Bạch Nguyên Khang chỉ vào mũi của Tô thị mà quát lên, “Người ở trước mặt Lập Hạ nói những lời bậy bạ gì, làm càn bày mưu người khác làm gì, sợ cuộc sống của người ta quá thoải mái sao?”

“Lý Chính thúc, ta đây không phải chỉ đùa thôi sao.” Trương thị híp mắt vốn dĩ mắt đã nhỏ, nhìn về phía Tô Mộc Lam, “Đây là cùng trẻ nhỏ nói đùa, không phải là chuyện bình thường hay sao? Ngươi thậm chí dẫn theo Lý Chính thúc làm ra động tịnh ầm ĩ lớn đến như vậy, có chút không thể tưởng tượng nổi....”

“Ngươi.....” Bạch Khang Nguyên nhất thời vô cùng giận dữ.

Con người Trương thị, đầu đúng thật là có vấn đề, miệng cũng vô cùng dẻo mép, đen cũng đều nói thành trắng!

Đây là chuyện nói đùa? Đây là thêu dệt chuyện, lấy mạng người ra là làm trò đùa.

Con thỏ nóng lòng còn biết cắn người, Bạch Thủy Liễu bốn tỷ đệ tình cảm tốt như vậy, lúc trước Tô Mộc Lam thường đánh mắng như thế nào chỉ cần bốn người ở cùng nhau đều sẽ không có chuyện gì, đây nếu Bạch Thủy Liễu bị bán, ai biết ba đứa còn lại sẽ làm ra chuyện gì?

“Bốp!”

Tô Mộc Lam thấy bộ dạng dửng dưng lưu manh của Trương thị, cũng lười biếng cùng nàng ta tranh luận nhiều như vậy, trực tiếp vung tay qua đó.

Ra tay có thể nói là vừa nhanh vừa chuẩn, hơn nữa đã dùng đủ sức lực, đánh đến Trương thị hoa mắt chóng mặt, người cũng dại ra rồi.

Hoàn hồn trở lại sau đó Trương thị mới sờ vào cái má vừa đỏ vừa đau, tức giận đùng đùng nhìn Tô Mộc Lam, “Ngươi dám đánh ta......”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play