Thấy Tô Mộc Lam hỏi, Phùng thị gật đầu: "Ừ, hai ngày trước ta nghe nương Đào Chi đang đi tìm La tẩu tử, muốn nàng lưu ý mấy mối hôn nhân tốt để sớm quyết định chuyện của Đào Chi."

"Nương Đào Chi ngày thường rất không vừa mắt hai tỷ muội Đào Chi và Thanh Táo, trong nhà có công việc gì đều để cho hai tỷ muội làm, ta vốn tưởng rằng nàng ta muốn cho Đào Chi ở nhà thêm hai năm, làm đủ công việc rồi mới bằng lòng cho lấy chồng, không nghĩ tới lại rất để ý tới chuyện thành thân như vậy."

"Nếu thật sự để ý chuyện thành thân thì còn tốt, chỉ sợ là đang để ý đến chuyện tiền bạc." Tô Mộc Lam cảm thán một câu.

Động tác nhặt rau của Phùng thị ngừng lại một chút.

Bạch Đào Chi có hai đệ đệ, đứa lớn tuổi hơn chỉ nhỏ hơn nàng một tuổi rưỡi, đến năm tiếp theo là cũng tới tuổi để làm mai rồi.

Cưới tức phụ không giống như gả nữ nhi, tiền tiêu xài cũng sẽ phải nhiều hơn, nhưng cuộc sống của gia đình Bạch Hồng Phú cũng không tính là dư dả, lại có hai nhi tử, nhà nào cẩn thận một chút thì sợ cũng đều không muốn kết thân với nhà hắn.

Muốn cưới được con dâu vừa lòng đẹp ý thì nhất định phải bỏ thêm nhiều lễ hỏi, nhưng nhà Bạch Hồng Phú không có tiền, chỉ có thể để cho nữ nhi sớm xuất giá, cầm lễ hỏi của nữ nhi để trợ cấp cho nhi tử.

"Đây là chuyện mà nhà bọn họ chắc là làm ra được." Phùng thị cũng có chút thở dài.

Nhưng thở dài thì thở dài chứ cũng không thể ngăn cản được.

Hôn nhân là chuyện lớn, phải theo lời phụ mẫu, hôn nhân của Bạch Đào Chi chỉ có thể là hai phu thê Bạch Hồng Phú làm chủ, muốn bao nhiêu lễ hỏi, có phải bán nữ nhi hay không, cũng là bọn họ quyết định.

Bây giờ cũng chỉ có thể mong chờ phu thê Bạch Hồng Phú chọn một gia đình đưa lễ hỏi không ít, gia cảnh không tệ, thì Bạch Đào Chi gả sang còn có thể sống tốt hơn một chút.

Hai người đều nghĩ như vậy, liếc nhìn nhau rồi không hẹn mà cùng gật đầu.

"Nương, bọn con đã trở về." Âm thanh từ xa vọng lại.

Bốn củ cải nhỏ và Bạch Vĩ Hòa mang theo ba cái giỏ trúc vào sân.

"Nương, nhanh nhìn xem rau dại mà bọn con đã đào được." Năm đứa trẻ như dâng vật quý đặt giỏ trúc ở trước mặt Tô Mộc Làm và Phùng thị.

"Ôi, thật là không ít." Tô Mộc Lam nhìn ba giỏ trúc đầy ắp kia, cười nói: "So với buổi trưa còn đào nhiều hơn một chút."

"Bọn con lần này đi xa hơn, bên đó ít người, đào cũng nhiều hơn." Bạch Vĩnh Hòa trả lời.

Bạch Vĩnh Hòa so với Bạch Thủy Liễu còn lớn hơn một tuổi, hơn nữa từ nhỏ đã được nuôi dưỡng nuông chiều, áo cơm không thiếu, dáng người còn cao hơn Bạch Thủy Liễu một cái đầu, bây giờ đứng cùng một chỗ thì giống như đại ca của bốn đứa nhỏ.

"Hôm nay cũng nhờ bọn Mễ Đậu dạy con nhận biết rau dại mới có thể đào nhiều như vậy trở về, buổi tối về nhà còn vừa lúc có thể làm rau hấp để ăn."

"Được." Phùng thị cười tủm tỉm đồng ý.

Đọc sách thì cũng quan trọng nhưng Phùng thị không muốn nuôi dưỡng Bạch Vĩnh Hòa thành một người ngay cả ngũ cốc cũng không phân biệt được, bây giờ thấy Bạch Vĩnh Hòa và bốn đứa nhỏ chơi đùa vui vẻ, ngay cả dính đất đầy mặt cũng không để ý, trong lòng cũng vô cùng vui mừng.

"Buổi tối làm rau hấp, sau đó làm thêm món xào, ăn cũng rất ngon." Phùng thị bổ sung thêm một câu.

"Các con cũng nhanh chóng đi rửa tay đi, thời gian cũng không còn sớm, phải ôn tập lại bài học, đừng để ngày mai bị tiên sinh phạt đấy." Tô Mộc Lam cười, múc nước từ trong vại ra.

Trời đầu mùa xuân hơi rét lạnh, nước múc từ vại ra cũng lạnh lẽo, nàng liền đổ một ít nước nóng từ trong nồi trên bếp lò ra để pha thêm một chút.

Đợi nhiệt độ của nước vừa ấm thì Tô Mộc Lam mới bưng chậu nước ra.

Năm đứa nhỏ cùng rửa tay và mặt, phủi đi đất cát dính trên quần áo, sau đó mỗi đứa đều tự đi về nhà ôn tập bài học.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play