"Cháu thật là cẩn thận chu đáo, còn nghĩ đến những điều này." Bạch Khang Nguyên liên tục cảm thán.

Cảm thán Bạch Kim Bắc đã nghĩ chuyện này chu đáo như vậy, cũng cảm thán Bạch Kim Bắc có ánh mắt lâu dài, và càng cảm thán hơn là sự hào phóng của Bạch Kim Bắc.

Phần thường cho ba vị trí đầu, nếu là nhiều đệ tử tới học thì đó là cổ vũ bọn trẻ chăm chỉ đọc sách, có lòng tiến bộ, nếu là chỉ có ít đệ tử tới học thì phần thường đó được coi như trợ cấp, cổ vũ người khác cũng gửi đứa nhỏ nhà mình đi đọc sách.

Vừa rồi còn đang bàn luận chuyện bồi dưỡng đời sau, hy vọng thôn Bạch gia sẽ có thêm nhiều người có năng lực xuất chúng, nhưng trước mắt không phải đang có một người rồi sao?

Bạch Khang Nguyên đột nhiên có cảm giác vui mừng vì đã có người kế thừa, sóng sau đè sóng trước.

"Cũng là do thúc lý chính tốn nhiều tâm tư mong muốn bọn nhỏ có thể đến học đường đọc sách, nên cháu mới có thể nghĩ đến những chuyện này mà thôi." Bạch Kim Bắc trả lời vô cùng khiêm tốn.

"Cháu đã có tấm lòng như vậy, là điều khó có được, cũng là điều đáng quý."

Nếu tiểu bối còn suy nghĩ chu đáo như vậy, thì Bạch Khang Nguyên cảm thấy bản thân cũng không thể tụt lại phía sau, liền nói: "Đệ tử đang càng ngày càng nhiều, ta nghĩ chỉ có một mình Bạch Học Văn thì sợ là không dạy đủ, thôn chúng ta vẫn còn có người đỗ đồng sinh, để lúc sau ta tìm tới hỏi chuyện một chút, xem có thể nói chuyện đi dạy ở học đường gia tộc hay không."

"Học đường gia tộc vốn cũng có hai căn phòng, chỉ là đệ tử đến học cũng ít liền để không một phòng, thời gian này cũng nên dọn dẹp một chút để chuẩn bị sớm."

"Vâng, thúc lý chính có gì cần hỗ trợ hay có chỗ nào thiếu hụt thì cứ nói với cháu là được." Bạch Kim Bắc hào phóng nói.

Ngày thường hắn luôn ở bên ngoài làm buôn bán, thời gian càng lâu, làm ăn với càng nhiều người, thì Bạch Kim Bắc càng hiểu được tầm quan trọng của gia tộc, gặp phải chuyện gì, có người trong gia tộc giúp đỡ một chút, liền có thể thoát khỏi cảnh khó khăn.

Hơn nữa, bên ngoài có rất nhiều người đều là nhìn cơm gắp mắm, quen việc nâng cao giẫm thấp, nếu là gia tộc của ngươi lớn mạnh thì phần lớn sẽ không dám trêu chọc, nhưng nếu nhìn ngươi một thân một mình thì sẽ muốn kiếm chút tiện nghi hoặc là giẫm lên mấy cái.

Khi bần cùng thì chỉ quan tâm đến bản thân, khi đã thành đạt thì tạo phúc cho thiên hạ.

Bạch Kim Bắc cảm thấy mặc dù bản thân không có bản lĩnh tạo phúc cho thiên hạ, nhưng vẫn có khả năng giúp đỡ cho người trong thôn, nếu gia tộc phát triển mạnh mẽ thì hắn cũng có thể tránh được nhiều chuyện rắc rối, hơn nữa hắn giúp đỡ gia tộc thì mới có quyền nói chuyện trong dòng họ, về sau sẽ có người sẽ giúp đỡ lại hắn, không đến mức như một thân cây cô độc trong rừng.

"Vậy đến lúc đó ta sẽ không khách khí nữa." Bạch Khang Nguyên cười ha ha.

Tuổi tác của ông đã lớn rồi, chuyện trong gia tộc chỉ có thể quan tâm thêm vài năm nữa thôi, cũng đã đến tuổi hưởng phúc, ngậm kẹo đùa cháu rồi, nếu hậu bối có năng lực mạnh mẽ, có kiến thức lại nguyện ý gánh vác chuyện này thì Bạch Khang Nguyên không ngại dẫn dắt nhiều hơn, sớm giúp hắn có thể đứng vững chân để làm việc.

Hai người thương lượng một lúc chuyện liên quan đến học đường gia tộc, tận tới lúc mặt trời đã lên đến đỉnh đầu thì Bạch Kim Bắc mới về nhà ăn cơm trưa.

Nhà Bạch Khang Nguyên đã nấu mì xong, ông vừa vội vàng bưng bát cơm lên ăn, vừa suy nghĩ xem tiếp theo nên làm chuyện gì.

Lúc này, Tô Mộc Lam cũng bưng thức ăn lên bàn.

Thịt xé nhỏ vị cá, trứng rán với rau cải muối cay, bắp cải dấm chua, món chính là cơm gạo.

Sau khi ăn cơm xong, nhân dịp trời trưa ấm áp, Bạch Thủy Liễu liền dẫn ba củ cải nhỏ khác đi đào rau dại ở trên đồng lúa.

Đã sang lập xuân, mặc dù vẫn phải mặc áo bông dày, nhưng bây giờ cành liễu đã đổi màu, các loại rau dại đã mọc tràn đầy trong ruộng.

Đào một rổ về nhà, cắt rễ, đun nước sôi chần qua, sau đó làm rau trộn cũng ngon, rau xào cũng ngon, trộn cùng bột bắp và bột mì để làm bánh ngô, hoặc làm món hấp, hương vị đều cực kì ngon.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play