"Nếu chỉ là loại suy nghĩ này thì cũng dễ giải quyết thôi, thúc lý chính chỉ cần nói với mọi người trong thôn một câu, nói là học đường của tộc chúng ta chưa bao giờ nói là không cho cô nương đi học, chỉ cần nguyện ý đi thì đều có thể đi, nếu không cảm thấy phiền toái thì thúc cũng có thể tới từng nhà hỏi mấy câu."

"Những người lúc trước cảm thấy ngượng ngùng nếu phải chủ động dẫn nữ nhi đi thì bây giờ sẽ cảm thấy là do ngươi hỏi ta chứ không phải là ta chủ động, trong lòng cũng không còn ngăn cách nữa, sau đó thì có đi hay không cũng phải xem bản thân bọn họ."

"Còn lý do thứ hai thì là bọn họ cảm thấy cô nương đọc sách biết chữ cũng không có tác dụng gì, cũng nghĩ rằng để cô nương ở nhà làm được nhiều việc hơn, việc đi đọc sách chẳng qua là lãng phí thời gian, việc thì ít làm hơn, không có lợi ích gì."

"Cái này cũng dễ giải quyết, lan truyền một ít tin đồn ra bên ngoài, đặc biệt nói nhiều hơn về chuyện của dòng họ Lục ở huyện thành, nói về chuyện sau này kết hôn của các cô nương, lại kể về những nữ nhi của họ hàng thân thích, gả được tốt như thế nào, nếu thật sự không có thân thích nào như vậy thì cứ tùy tiện bịa ra một chuyện là được rồi."

"Nói những lời này có vẻ có chút thực dụng và coi trọng lợi ích nhưng mà đối với những người không nhìn được mọi chuyện bên ngoài, cũng nghe không rõ mà càng chú ý tới lợi ích trước mắt thì những lời thô bỉ như này càng hữu dụng hơn."

"Còn về phần làm việc nhà thì cô nương có thể học ít một chút, thời gian lên lớp cũng có thể ngắn hơn, nếu gặp ngày mùa cũng có thể cho nghỉ mấy ngày, như vậy thì tuy rằng thời gian học tập sẽ thiếu một chút nhưng dù sao mọi chuyện chỉ mới bắt đầu, từ từ sẽ đến, trước tiên phải làm cho mọi người quen với chuyện này, những chuyện còn lại thì sau đó nói tiếp cũng không muộn."

"Mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu, làm việc tốt thường gian nan, lúc mới đầu thì khẳng định không dễ dàng, thúc lý chính sợ là phải tốn nhiều công sức mới được, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện này đối với thôn Bạch gia cũng sẽ mang lại nhiều lợi ích, tốn thêm chút tâm tư thì sau này hồi báo cũng sẽ rất nhiều."

Tô Mộc Lam nói nhiều như vậy, Bạch Khang Nguyên cũng nghe thật sự nghiêm túc, sau đó gật đầu: "Là đạo lý như vậy, đều nói người trước trồng cây, người sau hái quả nhưng việc trồng cây này khẳng định sẽ rất mệt mỏi."

"Nhưng mà ta nghe cháu nói những biện pháp này cũng rất tốt, để hai ngày này ta sẽ đi nói với mọi người trong thôn, cũng vừa lúc mấy ngày nữa là tới tết rồi, cả năm bận rộn thì nay đúng là thời điểm nghỉ ngơi nói chuyện phiếm, mọi người nghe xong cũng có thể suy nghĩ thêm một chút xem có muốn đưa nữ nhi nhà mình đi học đường đọc sách hay không."

"Chuyện này thật ra cũng không cần gấp gáp, càng vội càng không làm được, chờ năm sau suy nghĩ kỹ càng thì cũng không muộn."

Quan trọng nhất là, năm trước phải lan truyền tiếng gió ra ngoài, miễn cho mấy bà ba hoa cả ngày nói xấu sau lưng, chuyện tốt cũng bị nói thành chuyện xấu mất.

"Vâng, thúc lý chính nói đúng." Tô Mộc Lam cười gật đầu.

Có được ý kiến từ chỗ của Tô Mộc Lam, Bạch Khang Nguyên cảm thấy bản thân đã thu hoạch được rất nhiều, uống cạn trà ở trong chén, rồi đứng lên: "Được rồi, không làm phiền cháu nữa, nhanh đi bận rộn việc trong nhà đi."

Ông cũng phải nhanh chóng về nhà cân nhắc thêm, nên nói với mọi người trong thôn như thế nào, cũng nên đồn thổi ra bên ngoài ra sao.

"Thúc lý chính đi thong thả." Tô Mộc Lam tiễn Bạch Khang Nguyên ra cửa, đợi ông đi xa rồi mím môi nở nụ cười.

Bạch Khang Nguyên và Bạch Học Văn thương lượng chuyện nhập học cho cô nương ở trong thôn thì không thể nghi ngờ chính là một chuyện tốt cho cả thôn, hơn nữa các cô nương nhà khác cũng đi học đường thì ba tỷ muội Bạch Thủy Liễu cũng không coi như khác người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play