Loại chuyện như thế này phải làm nhanh không muộn mất, sắp đến tết rồi, chuyện này phải chuẩn bị sớm một chút cho tốt, cầm số tiền này coi như năm nay là một năm sung túc.
"Ừ, đi đi." Trương Võ Hà tán đồng, nhìn Đỗ thị vội vã ra cửa.
Thôn Trương gia cách thị trấn Thanh Thạch cũng không xa, trong lòng Đỗ thị có việc, đi cũng vội, cho nên không mất nhiều thời gian.
Sau khi lên tới thị trấn, Đỗ thị liền đi thẳng đến cửa hàng Ngô Ký.
Còn chưa bước vào cửa hàng Ngô Ký đã nhìn thấy rất nhiều người trên thị trấn không những xách giỏ tre trong tay mà sọt tre trên lưng đều chứa một bao lớn toàn là bỏng ngô có phủ phải ở bên trên.
Hơn nữa, bọn họ có vẻ mua không ít.
Đỗ thị nhìn lên nhìn xuống, lập tức cảm thấy thật kì quái.
Không đúng, lần cuối cùng Tô thị mua của hạt ngô nổ bỏng ở chỗ nàng chỉ mấy chục cân mà thôi.
Nếu dựa theo đó mà tính thì số hạt ngô này đã sớm dùng hết rồi mới đúng, sao bây giờ còn có bỏng ngô mà bán?
Đỗ thị càng nhìn càng cảm thấy bất thường nhíu chặt mày lại.
Nhưng đến khi nàng vào bên trong cửa hàng Ngô Ký, thấy trong cái thùng gỗ lớn kia toàn là bỏng ngô chất đống như tòa núi nhỏ, lập tức kinh ngạc đến mức há hốc miệng ra.
"Vị tẩu tử này muốn mua món ăn gì vậy." Ngô Trác Viễn thấy có khách tới cửa, vội vàng cân xong đồ ăn giao cho người khác, tươi cười đi lên tiếp đón.
Lúc này Đỗ thị mới phục hồi tinh thần lại, chỉ vào đống bỏng ngô lớn kia rồi hỏi, "Chỗ của ngươi sao lại có bỏng ngô để bán?"
Ngô Trác Viễn bị hỏi bất ngờ cảm thấy hơi khó hiểu một chút, nhưng rất nhanh phản ứng lại "Vị tẩu tử này là người của thôn Trương gia phải không?"
"Đúng thế." Đỗ thị đáp lời một câu theo bản năng, toàn bộ tâm trí của nàng ta đều đang kinh ngạc về số bỏng ngô này, nên không bận tâm đến câu hỏi vừa rồi của Ngô Trác, nàng ta tiếp tục hỏi, "Không phải ta vừa hỏi ngươi sao, vì sao chỗ này của ngươi lại có bỏng ngô để bán, chẳng phải đã bán hết rồi hay sao?"
Nói đến đây, Ngô Trác Viễn đưng nhiên đã hiểu rõ người đến là ai, nhếch lông mày lne, cươi ha ha nói "Chỗ bỏng ngô này cũng không phải là đồ vật hiếm lạ gì, đương nhiên là có bán rồi."
"Không thể nào, loại hạt ngô để nổ bỏng này chỉ có nhà ta mới có, ngươi lấy hạt ngô này ở đâu?" khuôn mặt của Đỗ thị tràn đầy vẻ không tin.
"Đã nói là không phải là đồ hiếm lạ gì, nhà ngươi có thể có, chẳng lẽ nhà người khác không có sao?" Ngô Trác Viễn nói tiếp "Ta không giấu ngươi, loại hạt ngô này muốn mua bao nhiêu thì có bấy nhiêu, căn bản là không lo mua."
"Nhưng mà có một số người cầm được một viên sỏi lại coi là nhặt được một viên ngọc minh châu, coi nó như bảo bối, kì thật không biết rằng người khác còn chẳng thèm liếc nhìn một lần." Đỗ thị lập tức sững sờ ở tại chỗ.
Ngô Ký và Tô thị kia đã tìm mua được hạt ngô mới ở chỗ khác rồi, hơn nữa xem dáng vẻ này dường như giá cả mua về vô cùng rẻ?
Nếu nói như vậy thì chẳng phải sau này sẽ không bao giờ mua hạt ngô nhà nàng nữa hay sao?
Thế thì hạt ngô nhà nàng bán cho ai bây giờ …
Đỗ thị lập tức hoảng sợ, ngây ngốc ở tại chỗ, quên luôn cả chuyện bước đi.
Lúc này đúng là thời điểm người rba người vào cửa hàng Ngô Ký nhộn nhịp nhất.
Có mấy người khách quen lập tức chọn lựa thức ăn mà mình yêu thích để mua, nhưng cũng có người nghe đồn mà tới, thấy hiếm lạ thì đi dạo xung quanh để nhìn.
Thấy Đỗ thị không mua đồ vật, đứng như phỗng ở giữa nhà như cây cột chắn hết cả thức ăn khiến những người đó không có cách nào chọn lựa, lập tức có người không kiên nhẫn quát "này này này, ngươi rốt cuộc có mua hay không, nếu không mua thì xê ra chỗ khác, đừng chắn lối chứ."
Thấy sau khi nói xong mà Đỗ thị vẫn không nhúc nhích chút nào, những người đó cũng không khách sáo, đẩy Đỗ thị dịch sang một bên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT