Bánh gói bằng tay, trứng gà cuộn và thịt sườn lạng, phối với một ít rau non, cháo táo đỏ được nấu thơm nức nồng đậm.
Đợi bọn nhỏ ăn uống no đủ, Tô Mộc Lam liền đưa ba người Bạch Thuỷ Liễu đến tộc học kia.
Dù sao cũng là ngày đầu tiên đi học, đám củ cải cũng có một chút xấu hổ, Tô Mộc Lam cảm thấy vẫn nên đưa đi mới thoả đáng.
Đến tộc học đã có vài đứa bé khác cùng đến, Bạch Học Văn trông thấy ba người Bạch Thuỷ Liệu thì gọi đến chỗ ngồi được sắp xếp.
Đều là nữ hài tử, liền ngồi tách biệt riêng ra một hàng, ba cô bé vừa vặn từ thấp đến cao, chia ra ngồi xuống, lại đưa ra bàn cát dư mà phòng học đã chuẩn bị từ trước, cung cấp cho các cô bé dùng luyện chữ.
Ba người Bạch Thuỷ Liễu, Bạch Lập Hạ và Bạch Trúc Diệp lần đầu tiên tiếp xúc những thứ này, có chút mới lạ, mỗi người đều làm theo.
Tô Mộc Lam thấy cũng không có chuyện gì, hỏi thăm thời gian học, căn dặn ba củ cải sau khi học xong thì về nhà rồi dẫn Bạch Mễ Đậu đi lên cửa hàng trên trấn mua bút mực giấy nghiên các thứ.
Đợi sau khi Tô Mộc Lam đi rồi, hài đồng trong tộc học liền bắt đầu châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán, chỉ trỏ với ba chị em Bạch Thuỷ Liễu.
"Chậc, cô nương gia cũng muốn đến đọc sách."
"Nương ta nói, con gái đều không cần đọc sách, đọc cũng lãng phí tiền thôi, không biết các nàng đến đọc sách làm cái gì."
"Lời này không đúng, cha ta nói huyện thành cũng có học đường nữ tử, cô nương gia có thể đọc sách."
"Đúng vậy, mẹ ta cũng biết chữ, sao có thể nói cô nương gia không thể đọc sách cơ chứ?"
"Nhưng thôn chúng ta nào có cô nương đến đọc sách, đây không phải mất mặt sao...."
Mười mấy hài đồng, đại khái là tư tưởng được chia thành hai phái, một phái cảm thấy có thể đọc sách, một phái cảm thấy không thể đọc sách, vốn thừa dịp len lén nói khi Bạch Học Văn đang viết chữ, kết quả càng nói càng lớn, gần như ầm ĩ cả lên.
"Các ngươi lăn tăn cái gì?" Bạch Học Văn thấy chuyện huyên náo như vậy, lập tức phát cáu: "Trên lớp học mà ồn ào như thế sao."
"Tiên sinh." Bạch Thiết Trụ đứng lên: "Bọn họ đang ầm ĩ, cuối cùng cô nương gia có nên tới đọc sách hay không."
"Vậy ngươi nói xem nên hay là không nên?" Bạch Học Văn hỏi ngược lại một câu.
"Chuyện này..." Bạch Thiết Trụ gãi đầu một cái: "Ta cũng không biết, ta cảm thấy người giữa hai phe họ nói đều có lý..."
Bạch Học Văn nhíu mày: "Vậy ngươi ngồi xuống."
Một lát, ông quét mắt một vòng, mở miệng nói: "Ai cảm thấy cô nương gia có thể đọc sách thì đứng lên." Rột rột rột.
Có bốn năm hài đồng đứng lên.
"Các ngươi ngồi xuống." Bạch Học Văn bảo: "Ai cảm thấy cô nương gia không nên đọc sách đứng lên."
Những người còn lại, ngoại trừ Bạch Thiết Trụ ra thì đều đứng lên, khoảng bảy tám người.
Nói cách khác, số người cảm thấy cô nương gia không nên đọc sách nhiều hơn một chút.
Bạch Học Văn chau mày: "Vậy các ngươi nói một chút xem, vì sao cô nương gia không nên đọc sách?"
"Cô nương gia đọc sách cũng vô dụng." Một người trong đó nói.
"Vậy ngươi đọc sách có làm được cái gì?" Bạch Học Văn hỏi.
"Nam tử có thể thi công danh."
"Nói giống như ngươi có thể thi được vậy."
"Kém nhất cũng có thể làm một nhân viên phòng thu chi, thay người viết thư, chép sách gì đó."
"Việc này cô nương gia cũng có thể làm, cũng không phải là chuyện nam tử mới có thể làm."
"Nhưng suy cho cùng cô nương gia cũng phải lập gia đình thôi..."
"Là lấy chồng chứ cũng đầu phải người chết, lấy chồng mà thôi, cũng đâu phải không sống được."
...
Hài đồng bị Bạch Học Văn phản bác vài cậu, lập tức mặt đỏ tới mang tai, một chữ cũng không nói ra miệng, chỉ có thể yên lặng ngồi xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT