Đến trấn trên, đầu tiên là đi nha môn, làm xong sớm mọi việc thì cũng có thể thoải mái đi dạo phố mua sắm đồ vật.

Đến cửa nha môn, nha sai hỏi đoàn người Tô Mộc Lam có chuyện gì, khi nghe rằng Tô Mộc Lam muốn tới làm khế đất thì cười nói: "Vị tẩu tử này không cần đến nha môn làm chuyện này đâu." "Đây là vì sao vậy?" Tô Mộc Lam có chút khó hiểu.

"Lệnh mới của triều đình, miễn giảm thuế má, cổ vũ khai hoang làm ruộng, muốn phân cấp ruộng đất để định thuế, ruộng tốt thì thuế cao còn ruộng kém thì thuế sẽ thấp, như vậy cũng đỡ cho mọi người không muốn đi khai hoang làm ruộng, vì vậy bây giờ đại nhân chủ bộ (người làm ghi chép ở nha môn) sẽ mang theo mọi người xuống các thôn làm việc, phân định cấp bậc tại đó luôn."

Nha sai trả lời: "Vị tẩu tử này hãy quay về thôn chờ đi, khi nào đoàn người tới thôn của các ngươi thì ngươi hãy báo lên, cũng nhìn xem ruộng mới khai hoang được phân cấp bậc nào thì nộp thuế theo đó."

Phân cấp đất đai để nộp thuế, không áp đặt cứng nhắc, chính sách này là cực kì không tồi, cũng miễn cho xảy ra việc đất đai cằn cỗi nhưng phải giao thuế đất cao, coi như là vận dụng phù hợp với từng hoàn cảnh.

Có vẻ như bản thân ở trong thời đại này, tuy không thoát được hệ thống xã hội phong kiến, cũng còn tồn tại rất nhiều tập tục xấu, nhưng chính sách vẫn rất khoa học và tiến bộ.

"Thì ra là thế, đa tạ đã thông báo." Tô Mộc Lam cười nói cảm ơn, dẫn mấy đứa nhỏ rời khỏi nha môn, đi dạo trên đường phố.

Bạch Thủy Liễu và Bạch Lập Hạ từ trước tới nay đã từng lên huyện thành rồi, chỉ là không nhớ rõ lắm, Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu thì hoàn toàn không nhớ gì cả, bây giờ nhìn thấy huyện thành vô cùng náo nhiệt thì có thể nói là tràn ngập tò mò và thưởng thức.

Bốn củ cải nhỏ mỗi người chỉ có hai con mắt, đều cảm thấy không đủ để nhìn.

Tô Mộc Lam vốn cũng thương mấy đứa nhỏ, thời gian này cũng cảm thấy bốn củ cải nhỏ theo nàng làm không ít việc vất vả, nên phải thưởng một trận, hơn nữa bây giờ trong tay nàng cũng dư dả tiền bạc, chỉ cần bọn nhỏ không có yêu cầu gì lớn thì đều có thể mua được.

Nhưng mà bọn trẻ cũng rất hiểu chuyện, cũng không cần đồ chơi quá đắt tiền, thấy mua được đủ rồi thì đều lắc đầu nói không cần.

Tô Mộc Lam cũng không miễn cưỡng, chỉ mua cho bọn nhỏ mấy quả cầu tre, mấy đồ chơi làm bằng đường,...… sau đó liền đi sang cửa hàng vải để chọn mua ít vải vóc.

Đã là quần áo năm mới thì màu sắc và hoa văn phải mới mẻ rực rỡ, bây giờ trong tay cũng dư dả, Tô Mộc Lam cũng nguyện ý chọn cho bọn trẻ một ít vải vóc có kết cấu thoải mái, màu sắc và hoa văn cũng đẹp hơn để mua.

Nhờ chưởng quầy của cửa hàng giới thiệu thêm mấy thứ, cuối cùng cũng đã chọn ra một số vải vóc, Tô Mộc Lam lại chọn thêm một ít chỉ màu, mua thêm khung thêu hoa và vật liệu cần dùng cho thêu, và một số dụng củ nhỏ.

Bạch Trúc Diệp thích công việc may vá, cũng rất có thiên phú, mua trước mấy thứ này về cho cô bé luyện tập thêm, tương lai cũng có một tay nghề nhất định để dùng.

Còn về việc sẽ thêu hoa có hình dáng gì thì Tô Mộc Lam từ trong cửa hàng chọn mấy túi tiền có hình thêu đơn giản, chuẩn bị mua về cho Bạch Trúc Diệp học theo, học xong thì mấy túi tiền này cũng có thể đưa cho bọn nhỏ sử dụng.

Chưởng quầy của cửa hàng vải họ Chu, là một phụ nhân hơn ba mươi tuổi, nhìn thấy Tô Mộc Lam mua đồ dùng thêu hoa, lại mua mấy túi tiền có hình thêu đơn giản, liền biết là trong nhà này có người đang bắt đầu học thêu thùa, nên đã nở nụ cười.

"Cửa hàng của chúng ta cũng có thu mua các đồ thêu, sau này nếu thêu được đồ vật gì tốt cũng có thể mang tới nơi này bán, cửa hàng của ta ở huyện thành đã mở rất nhiều năm rồi, giá cả tuyệt đối công bằng, chỉ cần đồ vật tốt thì giá cả đảm bảo khiến ngươi hài lòng."

Tự đi mua bản vẽ về học thì chắc là trong nhà không có ai dạy cho.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play