"Dù sao chuyện này là do Thanh Táo gây nên, cháu đã dạy dỗ lại đứa nhỏ đó rồi, Tô thím sau này cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ dạy dỗ Thanh Táo thật tốt, không cho đứa nhỏ đó tái phạm lại việc này…"
Lăn qua lộn lại cũng chỉ có mấy câu đó, hơn nữa Bạch Đào Chi càng nói thì âm thanh cũng càng nhỏ dần.
Hiển nhiên trong lòng nàng đang tràn ngập ngượng ngùng.
Tô Mộc Lam mím môi.
Chắc hẳn là Bạch Thanh Táo bởi vì mấy quả đỏ dập nát của mình không bán được nên không vui, sau khi về nhà khóc nháo nên Bạch Đào Chi mới biết chuyện này, sau đó cầm tiền trả lại.
Tuy Bạch Thanh Táo thích chiếm tiện nghi củba người khác, nhưng Bạch Đào Chi vẫn là người rõ ràng đạo lý.
Ngày thường Tô Mộc Lam ở trong thôn cũng nghe người khác đánh giá Bạch Đào Chi hiểu quy củ, biết đúng mực, là một cô nương tốt.
Đối với việc này thì Tô Mộc Lam cũng có vài phần thưởng thức Bạch Đào Chi.
"Chuyện này ngày hôm qua nhà chúng ta cũng đã thương lượng qua." Tô Mộc Lam nói: "Ta đúng là không thích Thanh Táo đối xử với Trúc Diệp như vậy, cũng sợ sau này có chuyện gì cho nên nhắc nhở Trúc Diệp để ý nhiều hơn."
"Chỉ là tiền này, cháu vẫn cầm đi không cần trả lại, cũng quả thật không có bao nhiều tiền, nếu đã cho thì trả lại cũng không thích hợp, tiền này là để mua quả đỏ, những quả đó chúng ta cũng đã xử lý rồi, bây giờ trả lại thì chúng ta cũng không có quả đỏ trả lại cho bọn cháu, như vậy sẽ khiến nhà chúng ta thành không có lý lẽ, không thích hợp cho lắm."
"Thứ hai là ta cũng có ý muốn cho Trúc Diệp ghi nhớ việc này, để cho đứa nhỏ này về sau có thể để ý nhiều hơn, tiền này thì cháu vẫn nên cầm lại đi, coi như là để cho mỗi người chúng ta đều nhớ kỹ bài học này."
Đúng là một bài học cần nhớ kỹ.
Hôm nay, Tô Mộc Lam và Bạch Trúc Diệp đều là người có tấm lòng tốt, không ra ngoài nói chuyện ồn ào, cũng không tới cửa đòi lại tiền, nếu đổi thành người khác, đứa nhỏ trong nhà bị dụ dỗ cầm ba đồng tiền mua quả đỏ dập nát như vậy, khẳng định sẽ tới tận nhà muốn lời giải thích.
Nếu vậy, chuyện này sẽ lan truyền cho tất cả mọi người, sau đó thanh danh của Bạch Thanh Táo sẽ càng tồi tệ hơn.
Tô Mộc Lam làm như vậy là đúng.
"Tô thím nói rất đúng." Bạch Đào Chi gật đầu: "Phải làm cho Thanh Táo nhớ kỹ bài học này, cũng cảm ơn Tô thím không so đo chuyện này, thật sự rất cảm ơn."
"Bà con trong cùng một thôn mà, nói lời này thì quá khách khí rồi." Tô Mộc Lam cười: "Thím biết cháu là một đứa nhỏ biết quy củ, chuyện này coi như đã đi qua, cháu cũng đừng suy nghĩ nhiều."
"Chắc hẳn trong nhà vẫn còn nhiều việc cần cháu làm, đừng chậm trễ nữa, nhanh chóng về nhà đi."
Nhà của Bạch Hồng Phú luôn trọng nam khinh nữ, công việc trong nhà đa phần đều giao cho nữ nhi làm, gánh nặng công việc ngày thường của Bạch Đào Chi cũng không nhẹ.
"Vâng." Bạch Đào Chi gật đầu, lại tràn đầy cảm kích hướng về phía Tô Mộc Lam nói lời cảm ơn, sau đó mới vội vàng đi về nhà.
"Thanh Táo tham món lợi nhỏ, nhưng Đào Chi tỷ thì là người không tệ." Bạch Thủy Liễu nói.
"Có thể nhìn ra được." Tô Mộc Lam gật đầu: "Tình huống trong nhà như vậy mà Đào Chi không bị dạy dỗ đi sai đường thì cũng khó có được đấy."
"Con nghe nói, Đào Chi tỷ trước đây là ở trong nhà của ông bà ngoại, đứa con đầu lòng là nữ nhi nên Phú bá bá không muốn nhìn thấy, lúc ấy tìm lý do nói là bát tự khắc nhau, vài năm không thể gặp mặt gì đó nên đã đưa tỷ ấy đi, nuôi đến bảy tám tuổi mới nhận về."
Bạch Thủy Liễu nói: "Chuyện này đã lâu rồi, con cũng chỉ có một lần nghe mấy người già trong thôn nói chuyện với nhau, rất nhiều người cũng không biết, chắc nương cũng chưa từng nghe qua."
"Vậy thì không có gì ngạc nhiên." Tô Mộc Lam cười: "Chắc hẳn nhà bà ngoại của Đào Chi đều là những người có nhân phẩm rất tốt, mới có thể dạy dỗ được nàng hiểu biết quy củ như vậy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT