Hơn nữa trong khoảng thời gian này có món ăn mới là quả đỏ bao đường, bánh quả đỏ, còn có cả bánh hạt dẻ, ăn dưới thời tiết này rất hợp, bán cũng rất chạy.

Mặc dù bánh quả đỏ cùng bánh hạt dẻ phải dùng đường trắng cho nên giá cả không rẻ, nhưng vẫn được mọi người yêu thích.

Trước mắt nhìn thấy việc buôn bán ổn định, trên mặt Ngô Trác Viễn và Ngụy thị đều ngập tràn vui mừng.

Đúng là nên cười, sau khi tính toàn, trong tháng tám lãi ròng được chia cho nhà mình đã lên đến mười hai lượng năm đồng bạc, cứ theo tình hình này, sau này lãi ròng mỗi tháng chỉ hơn chứ không kém.

Ngô Trác Viễn cùng Ngụy thị bắt đầu tìm kiếm một tòa nhà trên thị trấn để mua.

Thực ra hậu viện của cửa hàng cũng có thể ở được, nhưng đối với một nhà bốn người như bọn họ mà nói thì có vẻ hơi chen chúc một chút.

Hơn nữa đây là cửa hàng đi thuê, không thể dùng lâu dài được.

Nếu một lúc nào đó chủ cửa hàng không cho bọn họ thuê nữa thì chẳng phải sẽ phải vừa tìm nhà vừa phải tìm cửa hàng hay sao.

Trong tay đã có tiền, phải sớm mua một toà nhà, mặc kệ tòa nhà lớn nhỏ thế nào, chung quy lại vẫn phải có nhà để ở.

Nhà có thể giúp người ta vững vàng chân bước, hơn nữa cũng khiến mọi người an tâm hơn.

Nhà cửa ở trên thị trấn đều là những ngôi nhà ở bình thường, khế nhà và khế đất tương đương nhau, chỉ khoảng 30 lượng bạc.

Sớm tìm một chút, đặt cọc xong thì có khi chỉ mất một tháng thì ước chừng cũng gom góp được đủ tiền, cho dù không đủ thì đến lúc ấy lại thương lượng xem có thể chia làm hai phần để thanh toán hay không, tóm lại, phải thu xếp và quyết định sớm chuyện này.

Cũng không còn bao lâu nữa là đến tết nguyên đán, tóm lại đến lúc đó không thể ăn tết ở trong nhà của Ngô Điền phúc được.

Mặc dù nhị thúc của hắn đối xử với hắn tốt như cha ruột, nhưng đối với Ngô Trác Viễn mà nói, ăn tết ở trong nhà của Ngô Điền phúc cũng không có vấn đề gì.

Nhưng Ngô Trác Viễn sợ Ngụy thị buồn phiền trong lòng.

Đi theo hắn nhiều năm như vậy, chưa từng được hưởng hạnh phúc, lại suốt ngày vì hắn mà giận cha ruột, hiện tại ăn tết cũng không phải là ở nhà của chính mình, trong lòng nhất định sẽ cảm thấy không ổn.

Cho nên, Ngô Trác Viễn cực kì để tâm đến chuyện này.

Tống thị tới cửa, khi tới mang theo rất nhiều rau dưa, lương thực.......

Còn mang theo một ít quần áo của Đại Bảo và Tiểu Bảo.

Lúc trước Ngụy thị tức giận trốn đi, lúc đi cũng chỉ ôm theo hai đứa trẻ, mặc dù sau đó có về nhà một chuyến, cầm mấy xiêm y ngày thường gì đó, nhưng bị Ngụy Đại Hữu mắng một trận, từ đó không về nhà nữa.

Thấy trời tiết sắp lạnh, Tống thị liền mang quần áo của bọn nhỏ thường mặc tới.

"Trẻ con nhanh lớn, e là ngươi cũng không kịp làm quần áo, nên ta lấy xiêm y mang tới đây, nhìn xem lớn nhỏ thế nào, nếu chật thì sửa sang lại một chút, cắt một đoạn ra."

Trẻ con rất nhanh lớn, quần áo đã cố ý làm rộng, ống quần và tay áo đã dài, trước đó đã xắn một gấu lên rồi may ở bên trong, giờ không đủ dài nên phải buông xuống.

Tống thị rất giỏi việc may vá, rất bận tâm tới việc này, lúc này cầm quần áo đến rồi đo kích thước cho bọn nhỏ, sau đó cầm kéo cắt chỉ, tiếp đó may lai một lần nữa.

Ngụy thị thấy Tống thị yêu thương nàng như vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp, nàng liền lấy tiền từ trong cái tráp ra, cầm một ít bạc vụn nhét vào trong tay Tống thị, nói, "Nương, nương cầm cái này đi".

"Đang làm gì vậy?" Tống thị vội vàng đẩy, "Không có việc gì cho ta tiền làm gì, cửa hiệu của con mới khai trương được bao lâu đâu, lúc này cần phải dùng tiền, con giữ lại cho bản thân dùng đi, trong tay ta có tiền bạc tiêu xài rồi."

"Nương, nương cứ cầm đi." Ngụy thị đành phải phân bua, nhét tiền vào tay Tống thị, nói "Việc buôn bán ở cửa hàng hiện tại rất tốt, trong nhà cũng tích cóp được một ít tiền."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play