Bạch Nhị Ngưu nói, "Sau này ta cũng không làm khó ngươi nữa, không cần đi tới nhà Tô thị tặng đồ, bây giờ chuyện củ mài và chuyện đồ ăn lần trước nữa coi như bỏ qua".
Trương thị nghe xong lời này, thở phào một hơi.
Không cần phải vứt hết mặt mũi trước mặt Tô thị đúng là không gì tốt hơn.
Nhưng mà, chuyện này hình như có chút thú vị.
Bạch Kim Bắc tới đây thì thầm với Bạch Nhị Ngưu một hồi lâu, Bạch Nhị Ngưu liền không cho nàng đi nịnh bợ Tô Mộc Lam nữa, rõ ràng là có chuyện gì đó bất thường.
Trương thị cười hì hì.
Bạch Nhị Ngưu thấy bộ dáng của Trương thị như vậy, biết nàng ta hiểu nhầm sự việc, liền cất cao giọng hơn vài phần "Ta cũng nói rõ cho ngươi nghe, không bảo ngươi đi nịnh bợ Tô thị, nhưng ngươi cũng không được gây thêm phiền phức cho nhà người ta, nếu ngươi dám đi tìm nhà người ta, ta sẽ không tha cho ngươi!"
Trương thị hơi sửng sốt, cảm thấy sự việc khác xa với tưởng tượng của mình, nàng còn chưa kịp hỏi lại, Bạch Nhị Ngưu đã nói tiếp, "Đúng vậy, còn có chuyện này nữa, ngươi rảnh rỗi thì trở về nói một tiếng với Trương Cốc, bảo hắn không có việc gì thì đừng nhắc mãi đến Tô thị nhà người ta, khiến danh tiếng của nhà người ta bị bôi nhọ.
Nếu để ta biết có chuyện này, ta sẽ đánh hắn một trận đến mức không xuống giường được nữa."
"Chờ ta làm việc đang dở tay xong, ta sẽ đi tới chỗ Trương Cốc nói rõ ràng chuyện này, đừng để đến lúc đó gây ra phiền phức lớn, khiến cả nhà ta mất mặt theo."
Những chuyện thế này chỉ có thể nhắc nhở, bởi lẽ chưa xảy ra chuyện gì, hắn chỉ là một người anh rể, bây giờ mà đến tận nhà Trương Cốc đánh thì có vẻ hơi khó coi, Bạch Nhị Ngưu cảm thấy nên để Trương thị đi dạy dỗ trước, nếu không được thì hắn sẽ ra tay trừng trị một trận mới ổn thỏa.
Trương Cốc nhắc mãi đến Tô thị sao?
Đầu tiên Trương thị sửng sốt, tiếp đó nhớ lại ngày đó ánh mắt của Trương Cốc dường như dính chặt vào người Tô Mộc Lam, dáng vẻ dường như không dứt ra được.
Lần trước nàng đã nói một lần, nghĩ rằng hắn nhớ rõ, không ngờ thằng nhóc khốn nạn này vẫn nhớ thương quả phụ đê tiện kia.
Trương thị coi thường Tô Mộc Lam, càng cảm thấy Trương Cốc dù thế nào đi nữa cũng phải cưới một cô gái còn tân vào cửa, Tô Mộc Lam kia có xách giày cũng không xứng với Trương Cốc!
Trương thị bực mình vì Trương Cốc đến mức tối sầm mắt lại, lập tức liền gật đầu, "Sáng sớm ngày mai ta sẽ đi, thằng nhãi khốn kiếp này còn dám nhớ thương Tô Mộc Lam nữa thì đừng trông mong sau này ta chăm lo cho hắn nữa!"
Thấy suy nghĩ của Trương thị đối với sự việc này không khác hắn là mấy, trong lòng Bạch Nhị Ngưu cũng thoáng vui mừng hơn, cảm thấy sau này có thể ăn nói ổn thỏa với Bạch Kim Bắc về chuyện này được.
Chẳng qua khi nghe thấy câu nói của Trương thị rằng đừng trông mong sau này nàng ta chăm lo cho Trương Cốc nữa, trong lòng hắn lại không thoải mái.
Nhiều năm qua, trong lòng hắn cũng hiểu rõ sơ lược bao nhiêu đồ đạc và tiền bạc trong nhà được đưa tới chỗ của Trương Cốc.
Ngày thường cũng không ít lần hắn nhắc nhở Trương thị, nhưng Trương thị nghe vào tai trái, đi ra tai phải, căn bản không nghe lời.
Bạch Nhị Ngưu cũng cảm thấy rất phiền lòng, chẳng muốn nói nhiều với Trương thị nữa.
Còn về phía Trương thị, sau lời nói hùng hồn vừa rồi thì đang nghĩ ngợi xem sẽ nói như thế nào với Trương Cốc.
Sắp vào cuối thu, các hộ gia đình hiện tại đang vội vàng bẻ ngô về.
Nhà của Tô Mộc Lam không có nhiều ngô, nàng là người lớn, hơn nữa còn có bốn đứa trẻ nhỏ nên làm việc cũng nhanh nhẹn, vài mẫu ngô sớm muộn gì cũng xong, chỉ cần hai ba ngày đã bẻ hết ngô mang về nhà, lại mất mấy ngày mang ngô ra đầu tường phơi nắng.
Tường gạch xanh vừa mới xây xong, sạch sẽ chỉnh tề, dùng để treo ngô phơi là thích hợp nhất.
Sau khi sắp xếp toàn bộ số ngô phơi trên tường, lúc này Tô Mộc Lam mới quét tước sân một lần nữa, dọn dẹp sạch sẽ vỏ và râu ngô, tiếp đó tiến hành phơi nắng khoai lang đỏ khô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT