Trong tầm hiểu biết của Ngô Trác Viễn thì gạo men đỏ là đồ mà chỉ hiệu thuốc mới bán, là một loại gạo được lên men, có tác dụng kiện tì tiêu thực, lưu thông máu, tiêu trừ tắc nghẽn mạch.
Nhà ai sinh em bé, người chủ gia đình thường sẽ đi mua một ít gạo men đỏ về để cho sản phụ ăn.
Lúc trước, khi Ngụy thị sinh sản, Ngô Trác Viễn cùng từng đi mua nên có ấn tượng rất sâu sắc đối với món này.
Thật không ngờ gạo men đỏ này có thể dùng để làm vỏ bánh trung thu được.
Trong lòng Ngô Trác Viễn khâm phục đầu óc tài tình của Tô Mộc Lam, lại cảm thấy chính mình mở mang đầu óc ra một thế giới mới.
Chẳng trách vì sao Tô Mộc Lam có thể làm được thức ăn ngon như vậy.
Bởi vì khi nàng làm thức ăn sẽ không dựa theo cách thức thứ tự như cũ mà là dùng nhiều loại phương pháp cùng nguyên liệu khác nhau để nấu ăn.
Nghĩ lại cửa hàng Ngụy Ký xuống dốc, hiện tại cửa hàng Ngô Ký lại phát triển rực rỡ, trong lòng Ngô Trác Viễn nhất thời hơi thổn thức.
Tô Mộc Lam nói chuyện, thấy Ngô Trác Viễn hơi thất thần, gọi một câu, "Ngô chưởng quầy?"
Ngô Trác Viễn lập tức phục hồi tinh thần lại, cảm xúc hơi có phần kích động, "Tô tẩu tử đúng là có nhiều ý tưởng thật, bánh trung thu da tuyết này tuyệt đối sẽ là món chủ đạo nổi tiếng nhất ở cửa hàng chúng ta."
Tô Mộc Lam nhoẻn miệng cười cười, "Haiz, ta cứ thử làm một chút xem loại nào ngon mới thôi."
"Đúng rồi, hôm qua đi lên thị trấn chỉ lo nói với ngươi chuyện về bánh trung thu mà quên không nói chuyện về món bỏng ngô, sau này e là không thể cung cấp được như mọi khi nữa…" Tô Mộc Lam nói sơ qua chuyện về hạt ngô có thể nổ bỏng được cho Ngô Trác Viễn nghe.
"Bên trong nhà ta vẫn còn một ít loại ngô này, muốn cung cấp theo số lượng như thường lệ thì có lẽ chỉ tối đa là khoảng bảy đến tám ngày nữa là hết.
Nhưng ta còn muốn giữ lại một ít để đến tết cho bọn trẻ ăn và tặng cho một số bạn bè thân thích, cho nên nhân dịp bán bánh trung thu da tuyết thì sẽ ngừng bán bỏng ngô."
Ngô Trác Viễn gật đầu, "Chuyện đến nước này thì cũng chỉ có thể ngừng thôi, nếu có người đến hỏi mua, đến lúc đó chúng ta giải thích là được, còn về phần hạt ngô này …"
"Tẩu lấy cho ta một ít, ta sẽ dựa theo cái này để đi tìm, xem có thể tìm được hay không, nếu trong nhà Đỗ thị có loại ngô này thì nhất định sẽ không chỉ có một mình nhà bà ta có, chắc chắn ở nơi khác cũng có."
Ý tưởng của Ngô Trác Viễn giống hệt với suy nghĩ của Tô Mộc Lam.
"Ừ, ta cũng nghĩ như vậy." Tô Mộc Lam nói, "Cũng thầm nghĩ đi tìm một chút, nhưng mỗi ngày vướng bận làm thức ăn, ta cũng không quen biết nhiều người lắm nên không biết đi nơi nào hỏi thăm.
Không giống các ngươi ngày thường ở trên thị trấn, quen biết nhiều người buôn bán thì hỏi thăm một câu, nếu có thì tốt."
Bỏng ngô dễ kiếm tiền nhất, nếu bỏ đi không bán thì thật đáng tiếc.
"Được rồi, Tô tẩu tử yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta là được." Ngô Trác Viễn đáp lời vô cùng dứt khoát.
Tô Mộc Lam liền đi vào trong phòng, cầm một ít hạt ngô ra cho hắn để hắn cầm lất, ít nữa đi tìm kiếm.
Ngô Trác Viễn nhận lấy hạt ngô, cất kỹ đi, sau đó thu dọn mấy loại thức ăn khác lên xe bò, vội vàng đi về thị trấn, sau khi tới bên trong cửa hàng thì sắp xếp ổn thỏa tất cả các thức ăn, sau đó lại dựa theo lời của Tô Mộc Lam mà đặt bánh trung thu da tuyết bên trong hầm nước, bảo đảm bánh trung thu da tuyết giữ được hương vị.
Vào tháng tám, bầu không khí Tết Trung Thu dần dần nhộn nhịp hẳn lên.
Trước tết trung thu, bạn bè họ hàng tới nhà nhau thăm hỏi, con gái phải về nhà mẹ đẻ, người làm việc ở bên ngoài cũng về nhà đoàn viên, những người buôn bán tới nhà nhau chơi …
Đã đi qua nhà nhau thì nhất định sẽ không đi tay không, phải xách phải thứ theo mới được.
Gà vịt thịt cá......đều tùy vào tấm lòng của mỗi người, nhưng thứ duy nhất không thể thiếu chính là bánh trung thu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT