Ba đứa đầu củ cải còn lại tuy bề ngoài không làm nũng như Bạch Trúc Diệp, nhưng khi ánh mắt nhìn về phía Tô Mộc Lam ánh lên những tia sáng lấp lánh.

Mặc dù lúc này không nói lời nào, song Tô Mộc Lam cũng thấu hiểu suy nghĩ trong lòng của bọn trẻ, nàng nhoẻn miệng cười.

Trong lòng cũng hơi thấy xúc động.

Với nàng mà nói, khi vừa mới đến này, trong lòng tuy có một ít thông cảm cùng sự thương hại đối với bốn đứa đầu củ cải, nhưng về mặt tình cảm chung quy lại vẫn hờ hững.

Tóm lại mới gặp mặt qua, lại không có quan hệ huyết thống, có điều nàng phải đứng lên đảm nhận trách nhiệm của thân phận này, làm những chuyện mà người lớn trong nhà phải làm, coi như là để báo ân trời cao đã cho cơ hội sống lại một lần nữa.

Nhưng mấy tháng qua nàng tiếp xúc với đám trẻ, thấy chúng ngoan ngoãn nghe lời, chuyển đổi thái độ từ nghi kỵ, sợ hãi, xa cách đến hiện tại thân mật, săn sóc, ỷ lại đối với nàng.

Đây là chuyện mà chính Tô Mộc Lam chưa bao giờ nghĩ đến.

Có đôi khi ở chung cùng đám đầu củ cải này, chính Tô Mộc Lam cũng thỉnh thoảng hoảng hốt, cảm thấy chính mình thật sự đã từng sinh con, bốn đứa đầu củ cải là con ruột của nàng.

Đáng tiếc, nàng cũng biết, nàng chỉ là mẹ kế.

Nhưng mà cũng chẳng có vấn đề gì, mẹ kế dù sao cũng vẫn là mẹ, sau này cũng có thể nhìn bốn đứa đầu củ cải vui sướng khỏe mạnh trưởng thành, nhìn bọn chúng từng người thành gia lập nghiệp.

Nghĩ đến đây, Tô Mộc Lam mím môi cười cười, xoa nhẹ mái đầu nhỏ của Bạch Trúc Diệp đang đứng gần mình nhất, nói "Ta cũng không nói chuyện phiếm nữa, phải làm bánh trung thu này đã, đến buổi chiều, Ngô chưởng quầy còn muốn tới để lấy đồ ăn nữa đó."

Hiện giờ càng ngày càng phải cung cấp nhiều thức ăn cho bên trong cửa hàng, một mình Tô Mộc Lam không thể lo liệu được hết việc, vì vậy liền sai nhóm đầu củ cải giúp đỡ làm một ít chuyện nằm trong khả năng của bọn trẻ.

Mà bốn đứa trẻ đều thông minh, tay chân lanh lẹ, rất nhiều công đoạn làm vừa nhanh vừa khéo.

Đặc biệt là Bạch Thủy Liễu, không biết là bởi vì lớn tuổi nhất hay là có thiên phú trong việc làm mấy thứ này, chỉ cần dạy một lần là đã thông hiểu được hết tình hình mọi việc.

Dạy dỗ một người vừa học đã biết khiến "Lão sư" như Tô Mộc Lam có cảm giác hết sức tự hào, càng thích dạy Bạch Thủy Liễu học làm càng nhiều đồ ăn hơn.

Thời đại này, có tay nghề chính là cơ sở để an cư lạc nghiệp, cho dù lúc này ở nhà mẹ đẻ cũng tốt, sau này đến tuổi tác kết hôn thì cũng thế, đều có thể dựa vào tay nghề để có cuộc sống yên ổn, thậm chí có thể đạt được đầy đủ của cải vật chất.

Cũng bởi vì như vậy nên Tô Mộc Lam dốc hết trí lực dạy Bạch Thủy Liễu làm đồ ăn.

Mà lúc này, Bạch Thủy Liễu cũng vô cùng chăm chú chịu khó lắng nghe, học cách làm bánh trung thu da tuyết này.

Sau khi làm thí nghiệm mấy cái, cô bé đã làm được bánh giống Tô Mộc Lam làm, hơn nữa khi làm vừa nhanh vừa khéo.

Mà ba đứa trẻ Bạch Lập Hạ còn lại thì không có thiên phú như vậy.

Nếu không phải là bánh trung thu không lấy ra khỏi khuôn được thì cũng là bị nát vỡ khi nhồi bột vào khuôn, hoặc nhân bị chảy ra khắp nơi khi mới được gói.

Có thể nói là có rất nhiều vấn đề.

Bạch Trúc Diệp lập tức liền nổi cáu, "Sao con không làm đẹp được như đại tỷ nhỉ, đôi tay này cũng vụng về quá đi mất."

"Chẳng phải trước đó nương đã từng nói rồi sao, mỗi một nghề nghiệp có một đặc thù riêng" Bạch Mễ Đậu nói, "Nghĩa là mỗi một người am hiểu một công việc khác nhau, tỷ đã may vá giỏi rồi, cho nên làm thức ăn không giỏi cũng là chuyện bình thường mà."

Bạch Trúc Diệp suy nghĩ một hồi lâu, lúc này mới gật đầu, "Có vẻ như có chuyện như vậy …"

"Nhưng mà còn đệ thì am hiểu làm cái gì?"

Bạch Mễ Đậu bị hỏi bất ngờ nên hoảng hốt đến nghẹn lời.

Cậu vừa không am hiểu việc may vá, cũng không am hiểu làm thức ăn, bởi vì do cậu còn nhỏ tuổi, hiện tại sức lực cũng không lớn, trong khoảng thời gian ngắn, cậu thực sự không biết mình am hiểu làm cái gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play