Có điều khi nàng nhớ lại những lời nói trái lương tâm vừa rồi của chính mình, cộng với thái độ đồng ý dứt khoát, nhanh nhẹn vừa nãy của Bạch Hữu Quang, trong lòng nàng lại có phần không thoải mái.
Nhưng Lưu thị không biểu hiện sự không thoải mái này ở trên mặt, cầm giỏ tre ở bên cạnh vác lên cánh tay nói tiếp, "Ta xuống ruộng hái một ít rau, buổi tối làm món bánh rán rau chân vịt để ăn."
"Đi thôi." Bạch Hữu Quang khiêng cái cuốc lên, chuẩn bị xuống đồng làm việc một lát.
Mãi đến khi mặt trời hạ xuống hướng tây thì Tô Mộc Lam và bọn nhỏ mới dọn dẹp khoai lang đỏ khô, thu xếp nấu nướng cơm nước.
Tô Mộc Lam làm một cái bánh nhân thịt nhiều lớp để ăn.
Ở giữa những lớp bánh tráng được kẹp bởi thịt băm nhuyễn, bánh được chiên ngập dầu, béo ngậy, vò bánh màu vàng giòn tan, cắn một miếng thấy vỏ bánh mỏng giòn kêu rộp rộp trong miệng, vị thịt băm nhuyễn đậm đà lan tỏa khắp miệng.
Uống thêm một ngụm canh ngật đáp loãng, chỉ cảm thấy tràn đầy hương vị hạnh phúc.
Bốn đứa đầu củ cải vừa gặm từng miếng bánh nhân thịt nhiều lớp, vừa sì sụp uống canh ngật đáp, khen tay nghề nấu ăn của Tô Mộc Lam ngon như thường lệ.
"Trong khoảng thời gian này đều làm khoai lang đỏ khô, số lượng không nhỏ, mấy ngày tới sẽ vất vả đấy." Tô Mộc Lam nói.
"Vâng." Bốn đứa đầu củ cải trăm miệng một lời, hưng phấn đáp lại.
Bốn đứa trẻ còn nhỏ tuổi, lại là sớm hiểu chuyện, cũng hiểu rõ trong khoảng thời gian này việc chi tiêu trong nhà hơi lớn một chút, phải tranh thủ thời gian kiếm lại tiền mới ổn thỏa, đương nhiên bọn họ không có bản lĩnh kiếm tiền, nhưng có thể giúp người lớn làm một chút việc thì cung coi như bỏ công bỏ sức vào công cuộc kiếm tiền này.
"Nương yên tâm, chúng con biết rồi." Bạch Thủy Liễu nói, "Tranh thủ thời gian này làm việc chăm chỉ một chút, chờ đến khi sang mùa đông thì có thể ở trong nhà cho ấm áp."
"Đúng thế đó." Tô Mộc Lam hiểu ý cười cười, phân chia canh ngật đáp còn dư lại ở trong nồi cho bốn đứa đầu củ cải, để bọn họ ăn nhiều hơn một chút.
Ngày hôm sau, Tô Mộc Lam dậy sớm, dựa theo đơn hàng mà Ngô Trác Viễn đưa cho, bắt đầu làm việc.
Đến buổi chiều, khi mặt trời lặn xuống phía tây mới cơ bản làm xong thức ăn.
Ngô Trác Viễn đến vận chuyển đồ ăn rất đúng giờ.
Đồ vật nhiều, hắn thuê một chiếc xe bò từ trên thị trấn tới, mang theo gói lớn gói nhỏ chất đầy trong sọt, bên trong lót vải sạch sẽ.
Thấy Ngô Trác Viễn và Ngụy thị hết sức chu đáo chuẩn bị đến cả những chi tiết nhỏ nhất, trên mặt Tô Mộc Lam cười ràng rỡ hơn, dẫn bốn đứa trẻ chuyển đồ ăn lên xe, sau đó lại dặn dò Ngô Trác Viễn những việc cần lưu ý khi bảo quản đám thức ăn này.
Nhưng nói đi nói lại, phần lớn đồ ăn này đều là được chiên giòn, cho nên việc quan trọng nhất chính là làm tốt chông tác phòng ẩm ướt.
Trước đó Ngô Trác Viễn làm việc ở cửa hàng bánh ngọt Ngụy Ký nhiều năm như vậy, hiểu rõ một bí quyết, nên hắn cũng nói ra một ít kinh nghiệm của chính mình.
Tô Mộc Lam thấy thế càng yên tâm hơn, thấy trời không còn sớm nữa liền tiễn Ngô Trác Viễn ra cửa.
"Ngày mai là ngày đầu tiên buôn bán thử, Tô tẩu tử có tới xem không?" Ngô Trác Viễn hỏi.
"Đương nhiên là có." Tô Mộc Lam gật đầu, "Sáng sớm ngày mai ta sẽ đi."
"Được rồi." Ngô Trác Viễn nhếch miệng cười, sau khi hàn huyên vài câu với Tô Mộc Lam thì quăng roi đánh xe rời đi.
Nhìn xe bò đi xa, Tô Mộc Lam lại tiếp tục cùng bọn nhỏ thu dọn khoai lang đỏ khô.
Buổi trưa hầm thịt gà ăn, còn thừa lại canh thịt, buổi tối Tô Mộc Lam chuẩn bị nấu một ít phở gà mềm để ăn.
Thời tiết đầu thu hơi lạnh lẽo một chút, ăn một bát phở gà thơm lừng nóng hổi ngon miệng, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái khó tả.
Bốn đứa đầu củ cải cũng hô to ăn ngon.
"Meo, meo, meo …"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT