"Cháu vẫn luôn làm buôn bán nhỏ, cũng có thu vào, cũng vừa mới hợp tác với người khác chuẩn bị khai trương một cửa hàng trên trấn, sau đó ít nhiều cũng có thể kiếm thêm được một chút, chi tiêu trong gia đình vẫn là có thể đủ."

Tô Mộc Lam cười nói: "Thúc lý chính mấy ngày nay quá vất vả rồi, đồ mà cháu có thể lấy ra cũng không nhiều, hai món ăn này cũng không phải là đặc biệt đáng giá gì cả, thúc lý chính không ghét bỏ là tốt rồi, chỉ là thêm hai đồ ăn vào bữa tối thôi mà."

"Thúc lý chính nếu không nhận mấy món này, vậy thì mấy lời nói tiếp theo cháu không thật sự không mở miệng nói được rồi."

Thấy Tô Mộc Lam nói như vậy, Bạch Khang Nguyên nói: "Có chuyện gì thì cháu cứ nói, nếu có thể giúp đỡ thì ta nhất định sẽ giúp cháu một tay."

"Vậy thì cháu sẽ nói thẳng vậy."

Tô Mộc Lam cười nói: "Thúc cũng biết cháu đang buôn bán khoai lang sấy khô, khoai lang trong nhà cũng dùng gần hết rồi, cháu nghĩ trong thôn chúng ta có đất đai cũng màu mỡ, trồng đều là loại khoai lang đỏ, vừa ngọt vừa ngon, chỉ muốn xem nhà ai có nhiều khoai lang muốn bán thì cháu muốn mua về một ít."

"Đây là làm ăn mua bán đàng hoàng, nhưng nếu lần lượt tới cửa hỏi nhà ai có, nhà ai không có, vừa tốn thời gian lại phí sức lực, cũng có nhiều điều không tiện, ví dụ như nhà ai hỏi, nhà ai lại không hỏi, cũng dễ dàng làm cho người khác nghĩ nhiều, vì thế muốn làm phiền thúc lý chính ở cửa nhà thờ tổ giúp cháu hỏi một câu."

"Nhà ai có dư khoai lang, muốn bán đổi lấy ít tiền thì có thể tới nhà để tìm cháu, như vậy vừa tiết kiệm sức lực, vừa tránh được mấy chuyện phiền toái."

Đây cũng không phải chuyện lớn gì, ngày thường nhà ai muốn mua đồ vật gì trong thôn, hoặc nhà ai nhận được đồ vật gì từ chỗ khác, muốn trao đổi tiền bạc thì đều nhờ lý chính ở trong thôn nói với tất cả mọi người, là một chuyện rất bình thường.

Cùng một thôn thì khi mua bán cái gì, người cũng không chạy được, có chuyện gì thì đi hai bước có thể tìm được nhà, nên nhiều người cũng yên tâm.

Bạch Khang Nguyên cũng đồng ý với nàng: "Cái này dễ thôi, buổi trưa ngày mai ta gõ chiêng thông báo là được, chỉ là cháu muốn chất lượng khoai lang như thế nào, chuẩn bị thu bao nhiêu, tính tiền như thế nào, đến lúc đó chính cháu tự mình lên nói với mọi người nhé."

Chuyện làm ăn như này, có thể giúp thông báo nhưng lại kiêng kị không can thiệp quá sâu, ngộ nhỡ có chuyện gì thì có vẻ như ông làm lý chính đang thiên vị một bên, sẽ khiến người khác nói ra nói vào.

Cho nên, ông là lý chính, có thể giúp đỡ thông báo cho mọi người trong thôn nhưng cụ thể giao dịch như nào thì bản thân người đó phải nói, đây xem như là quy tắc đã được tất cả chấp nhận.

Tô Mộc Lam hiểu được, vội vàng cảm ơn: "Cảm ơn thúc lý chính."

"Chuyện này có gì mà phải cảm ơn, quá khách khí rồi." Bạch Khang Nguyên cười nói: "Vừa rồi cháu nói cùng với người khác hợp tác kinh doanh một cửa hàng trên trấn, vậy việc thu mua khoai lang này chắc là cung cấp cho cửa hàng đó phải không, trước tiên chúc cháu làm ăn thịnh vượng nhé."

"Mượn lời nói tốt lành của thúc lý chính." Tô Mộc Lam nhếch miệng nở nụ cười.

"Nhưng mà việc buôn bán này rốt cuộc cũng không phải chuyện dễ dàng, cháu lại chỉ có một mình, nếu gặp phải chuyện gì nhớ nói với mọi người một câu, người trong thôn chúng ta không thể tùy tiện bị người khác bắt nạt được." Bạch Khang Nguyên nói.

Một thôn thì thường mọi người đều cùng một dòng họ, phải đoàn kết thì người bên ngoài mới không dám bắt nạt bọn họ, gia tộc mới có thể được bình an, và dần dần phát triển lớn mạnh.

Và việc đoàn kết thì điều đầu tiên cần làm chính là bênh vực người của mình.

Tới thời điểm gặp được bất kì chuyện gì thì trước tiên phải bảo vệ người trong gia tộc của mình đã, như vậy thì sau này gia tộc có chuyện gì thì người này mới có thể sẵn sàng đóng góp cho dòng họ.

"Cháu hiểu rồi, thúc lý chính." Tô Mộc Lam cười cười, sau đó lại tán gẫu thêm vài câu, để lại rau trộn gan heo cùng với canh cá hầm, sau đó mới về nhà bận rộn công việc trong ruộng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play