Buổi chiều, mặt trời ngả về phía tây, là thời điểm ánh chiều tà bao phủ mặt đất.
Đang là mùa thu, trời cao mây nhẹ, ánh hoàng hôn càng vàng tươi rực rỡ.
Ánh sáng xán lạn như vậy bao phủ khắp sân, đặc biệt khi chiếu vào cây táo tàu trong vườn, ánh nắng chiếu loang lổ xuống đầy đất.
Sân mới lát gạch rực rỡ hẳn lên, gạch xanh ngói xanh, hơn nữa bệ bếp và lò nướng mới xây đắm chìm dưới ánh hoàng hôn, có vẻ điềm tĩnh và an bình.
Trong khoảnh khắc ấy, Tô Mộc Lam đột nhiên cảm nhận được cuộc sống nhãn nhã, thong thả, đơn giản của nhà nông.
Chẳng trách phần lớn văn nhân mặc khách bao đời nay đều muốn ẩn cư về chốn thôn quê, cuộc sống hàng ngày như thế này quả nhiên là tự tại hơn nhiều.
Tô Mộc Lam nhoẻn miệng cười cười, thấy thời gian không còn sớm nữa, đón bốn đứa trẻ cùng nàng nấu cơm.
Đậu hũ mà Ngô Trác Viễn đưa tới đều đã được chiên thành các lát đậu hũ và đậu hũ viên, Tô Mộc Lam dự định buổi tối làm một ít rau trộn đậu hũ, canh đậu hũ viên, lại làm thêm một ít bánh trứng, ăn cho qua bữa.
Đang bận rộn nấu nướng thì Lưu thị tới, mang theo một rổ rau chân vịt.
Dưới thời tiết không nóng không lạnh này đúng là thời điểm mà các loại rau xanh mướt mọc tốt.
Rau chân vịt mọc rất dày, lá cây to và căng mọng nước, khiến người ta nhìn thấy rất thích thú.
Không biết có phải vì khoảng thời gian này Lưu thị nghe lời Tô Mộc Lam nói không bận tâm tới lời của Hàn thị nữa hay không mà Tô Mộc Lam cảm thấy, trên mặt Lưu thị cười nhiều hơn, thân thể cũng không mảnh khảnh như trước, trên gương mặt cũng cảm giác có thêm chút chịt ở má.
"Rau chân vịt này để lâu thì sẽ già, cũng không thể đem phơi khô làm đồ ăn, mà không ăn thì tiếc, ta hái cho tẩu một rổ, ăn đỡ giúp ta một bữa."
Lưu thị vừa nói chuyện vừa đi vào trong nhà, thả chỗ rau chân vịt vào cái giỏ trống trong nhà Tô Mộc Lam.
"Cảm ơn nương của Hổ Tử." Tô Mộc Lam không cự tuyệt, chỉ nói cảm ơn.
"Cám ơn gì, có phải đồ vật gì đáng giá đâu." Khi Lưu thị nói chuyện hơi ngượng ngùng một chút, "Nhà tẩu sửa bức tường ở sân, ta cũng không giúp đỡ được việc gì …"
"Nói gì thế, bên nhà muội nhiều việc như vậy, hai người muội và Hữu Quang đều bận, không lo xuể hết việc, muội nhớ đến chuyện này cũng đã có lòng rồi, ta hiểu mà."
Tô Mộc Lam nói, "Những việc như thế này chính là nhà ai không bận thì tới giúp một chút, tới thì là tình cảm, không tới thì cũng là giữ bổn phận.
Chuyện gì cũng có lý do của nó, không thể vì tới giúp đỡ mà bỏ bê việc trong nhà được."
"Nương của Hổ Tử đừng suy nghĩ nhiều."
"Haiz, ta biết." Lưu thị cười cười, có điều nụ cười có vẻ hơi gượng gạo.
Hiện tại là thời điểm nấu cơm, hai người cũng không nói chuyện nhiều, ai về nhà nấy, bận rộn nấu nướng trong bếp.
Có một rổ rau chân vịt như vậy, Tô Mộc Lam liền chuyển món bánh trứng định làm trong đầu thành món bánh trứng rau chân vịt.
Nàng cắt nhỏ rau chân vịt, trộn với trứng và bột mì trắng, thêm nước vào khuấy đều thành bột, dàn mỏng thành từng chiếc, trở thành món bánh trứng mềm mại thơm nức.
ên này, Lưu thị trở về nhà của chính mình, thấy Bạch Hữu Quang đang mân mê mấy mảnh gỗ ở đằng kia.
Trong nhà không đủ ghế ngồi, trước đó Lưu thị đã dặn dò Bạch Hữu Quang đi mua hai cái, xem tư thế này, chắc là dự định tự tay làm thành cái ghế để chắp vá vào dùng.
Bạch Hữu Quang không phải là người tiết kiệm quá mức, có lẽ ý kiến này là do Hàn thị đưa ra.
Mặc dù nàng không để ở trong lòng những lời nói châm chọc mỉa mai của Hàn thị nữa, nhưng đôi khi phong cách cư xử của Hàn thị thật sự khiến người ta có chút tức giận.
Trong lòng Lưu thị hơi có cảm giác bị đè nén, "Lần trước chàng làm cái ghế không vững chắc, Đại Hổ mới ngồi đã bị sập, đâm cả vào mông, sao bây giờ còn làm ghế nữa làm gì?"
"Ta vốn định đi mua hai cái, nhưng nương nói là phí tiền, bảo ta làm hai cái là được, bây giờ ta chỉ cần làm vững chãi hơn là được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT