Trong nhà Lưu thị có nuôi một con mèo màu cam, nó bắt chuột rất giỏi, mấy nhà quanh đây cứ hễ có chuột là đều đến nhà bà ấy mượn một hai ngày.

“Xong rồi, ta đi ngay đây.” Bạch Thuỷ Liễu múc nước nóng trên bếp đổ vào bên trong chậu gỗ, gọi Bạch Lập Hạ trông chừng Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu tắm rửa, còn bản thân nương nhờ ánh trăng để đi đến nhà của Lưu thị.

Đèn trong nhà Lưu thị đều tối đen, nhờ có ánh trăng nên Bạch Thuỷ Liễu mới có thể trông thấy Lưu thị đang rửa chén đũa ở cửa nhà bếp.

“Thím Lưu?” Bạch Thuỷ Liễu gọi một câu, đi vào bên trong sân.

Tiếng chà rửa tức khắc dừng lại, Lưu thị xoa xoa tay trên chiếc tạp dề rồi nhanh chân bước tới, khi nhìn thấy là Bạch Thuỷ Liễu bà ấy liền nở nụ cười: “Nghe giọng thấy giông giống, ra là Thuỷ Liễu thật. Đến đây vào giờ này, tìm thím việc gì sao?”

Vừa nói chuyện Lưu thị vừa kéo Bạch Thuỷ Liễu sang bên cạnh mình, bà ấy đè thấp giọng: “Hai ngày nay ta thấy nương của con đối đãi với các con khá hơn nhiều rồi nhỉ?”

Chuyện Tô Mộc Lam đổi tính đã lan truyền đến mức mọi người đều biết, Lưu thị cũng biết chuyện, đặc biệt là hai nhà gần kề thành ra lại càng thấy rõ hơn.

“Vâng.” Bạch Thuỷ Liễu gật đầu: “Hai ngày nay con được ăn cơm no, buổi sáng thức dậy nương còn hầm canh trứng cho con ăn. Nương còn nói sau này trứng gà trong nhà sẽ không bán nữa, phải để cho bọn con ăn, bồi dưỡng thân thể.”

Lưu thị chỉ biết đám Bạch Thuỷ Liễu có thể ăn cơm no bụng, lúc này nghe thấy chúng còn được ăn cả trứng gà, bà thật sự là vừa mừng mà vừa sợ, bàn tay vô thức xoa đi xoa lại trên chiếc tạp dề: “Đúng thật là được Bồ Tát phù hộ, ông trời mở mắt, bốn tỷ đệ bọn con chịu đựng đến cùng, giờ cũng có thể sống một cuộc sống thật tốt rồi.”

Bạch Thạch Đường ở dưới cũng có thể an tâm.

Có điều Lưu thị sợ Bạch Thuỷ Liễu sẽ thương tâm vì lời này nên đã không nói ra miệng, bà chỉ nói: “Nhưng nếu nương các con nguyện ý đối xử tốt với bọn con thì bọn con cũng nên thể hiện tâm ý của mình, làm việc gì cũng đều phải tinh ý, cũng phải nói nhiều lời tốt hơn và nghe lời hơn mới được, bằng không nàng sẽ xem là bọn con đối xử lạnh nhạt, sợ là nàng nghĩ mình đang mặt nóng dán mông lạnh, rất dễ bực mình với các con.”



“Thím yên tâm ạ, con biết rồi, con đều đã giải thích với Lập Hạ và những người khác rồi ạ.” Bạch Thuỷ Liễu đáp.

Mặc dù Bạch Thuỷ Liễu chỉ mới chín tuổi nhưng vì nhà nghèo nên phải đảm đương việc nhà từ nhỏ, đặc biệt mấy năm nay bị Tô Mộc Lam tra tấn, cô bé càng hiểu chuyện và chững chạc hơn so với mấy đứa nhỏ cùng tuổi khác. Thấy cô bé nói như vậy, Lưu thị cũng lập tức thấy yên lòng.

“Nhìn ta này, chỉ lo nói chuyện với con thôi. Giờ con tới tìm thím là có chuyện gì vậy?” Lưu thị hỏi.

“Trong nhà có phơi khô khoai lang, nương con sợ buổi tối chuột sẽ tới ăn vụng, bảo con tới hỏi mượn thím con Đại Hoàng, để trông coi ở nhà hai ngày.” Bạch Thuỷ Liễu đáp.

“Tới vừa đúng lúc, Đại Hoàng đi ra ngoài chơi mấy ngày nay, vừa mới về xong, để ta đưa nó cho con ôm đi.”

Lưu thị nói rồi đi vào cửa nhà bếp, ôm chú mèo Đại Hoàng đang liếm láp lên, đưa cho Bạch Thuỷ Liễu: “Trời nắng nóng, con nhớ dội chút nước cho nó. Buổi tối không cần phải quản nó, nó không đi tiểu ở trong phòng đâu, đến sáng sẽ chạy ra ngoài tự đào hố để đi.”

“Được rồi.” Bạch Thuỷ Liễu ôm Đại Hoàng vào trong lồng ngực: “Thím có việc thì đi làm đi ạ, con về đây.”

“Ừ.” Lưu thị nhìn Bạch Thuỷ Liễu đi vào sân nhà mình thì mới quay trở về.

Mới vừa ngồi xuống cửa nhà bếp, Hàn thị liền đi ra từ gian nhà chính, áp sát lại hỏi: “Ban nãy nha đầu Thuỷ Liễu kia tới làm gì? Có phải con lại đưa cho người ta bột bắp hay bánh bột ngô đúng không?”

“Nương, con không có đưa bánh bột ngô.” Lưu thị nhanh chóng giải thích: “Vừa nãy Thuỷ Liễu tới mượn Đại Hoàng, con liền ôm tới cho cô bé.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play