"Kim bắc ca, ngươi uống một hớp nước trà rồi nghỉ một chút đi, để ta thay cho." Bạch Nhị Ngưu ở bên cạnh thấy thế, vội vàng đến gần, nhận lấy ngói bùn trong tay Bạch Kim Bắc, không nói hai lời lập tức bận rộn.
Đầu tiên, Bạch Kim Bắc sững sờ, tiếp lấy nhướng mày lên.
Đừng nói, Bạch Nhị Ngưu này đúng là biết luồn cúi.
Có điều, việc luồn cúi này cũng có chỗ tốt, có mắt đều thấy thôi, khoát tay liền biết muốn làm gì, không cần phải tốn nhiều lời.
Bạch Kim Bắc có chút hài lòng với cách xử trí của Bạch Nhị Ngưu, nghĩ đến mấy chuyện trong ngoài vài hôm nay, dường như Bạch Nhị Ngưu cũng đi theo hắn mà tốn không ít sức lực, bèn nhếch miệng nở nụ cười vươn tay vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Gần đây ta chuẩn bị kinh doanh dược phẩm, nhưng bên cạnh chẳng có ai để phụ giúp một tay, ta thấy tên nhóc ngươi rất thông minh lanh lợi, bằng không cũng đi theo làm với ta đi."
Nếu không phải lúc này đang đứng trên ghế đẩu, chỉ sợ hắn đã vui đến mức nhảy cẩng lên rồi.
"Cảm ơn Kim Bắc ca." Bạch Nhị Ngưu càng cười tươi hơn.
"Đừng vội cảm ơn, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, cho ngươi công việc này đầu tiên là nể mặt chúng ta là người cùng thôn, thứ hai là vì thấy tên nhóc ngươi lanh lợi."
Bạch Kim Bắc nói: "Nhưng tên nhóc ngươi cũng phải nhớ kỹ, làm tốt thì cái gì cũng dễ nói, nhưng nếu như làm không tốt, vậy hai ta phải bàn bạc lại một phen rồi."
"Nhà bọn ta bình thường rất dễ nói chuyện, có một số việc cũng không muốn so đo với mọi người quá nhiều, nếu trong tay dư dả sẽ đối xử với mọi người hào phóng, nhưng nếu như có người cho rằng ta là kẻ đần, vậy phải xem lại xem đến cuối cùng ai mới là kẻ đần."
Lời lẽ đã đủ rõ ràng, hơn nữa, lúc nói những lời này, trên mặt Bạch Kinh Bắc không hề treo lên nụ cười như ngày thường mà lại mang vẻ mặt nghiêm túc, hơi mang đến cảm giác bừng bừng uy phong.
Tuy nói, Bạch Kim Bắc này chỉ có một người anh trai ở đây, trông thì thân cô thế cô, nhưng ai cũng đều biết, bên trên nhà Phùng Thị có năm người anh em, vả lại mọi người đều có tiền đồ, nếu như có chuyện gì, người nhà Phùng Thị sẽ ra mặt thay cho Bạch Kim Bắc.
Còn nữa, dì của Bạch Kim Bắc gả đến phủ thành, ba người anh họ cũng thành công trong công việc, nghe nói có một người anh họ làm quan, là Tri Châu gì đó.
Tri Châu này đến cả Huyện thái gia trông thấy cũng phải cung kính, hành lễ đại quan, lão bách tính bình thường chẳng ai chọc vào nổi.
Tất cả đều là nguyên nhân khiến cho Bạch Kim Bắc được người trong thôn coi trọng, hơn nữa phần lớn mọi người cũng đều ngầm thừa nhận, đợi sau khi Bạch Khang Nguyên già rồi, vị trí Lý Chính trong thôn này sẽ là của Bạch Kim Bắc.
Đương nhiên, Bạch Nhị Ngưu tự biết rõ lợi và hại trong mối quan hệ này, không dám có một chút tâm tư khác, càng không ngừng liên tục gật đầu: "Kim Bắc ca yên tâm, ta nhất định sẽ đi theo siêng năng làm việc, tuyệt đối sẽ không để cho Kim Bắc ca phải bận tâm đâu."
"Công việc theo làm này đây, chính là để kiếm chút tiền bạc nuôi sống gia đình, để có thể tiếp tục duy trì cuộc sống gia đình, nếu sau đó khiến cho gia đình đều không sống nổi, vậy chút tiền này tự nhiên cũng trở nên vô dụng thôi."
Lời này là để bày tỏ với Bạch Kim Bắc.
Bạch Kim Bắc thấy thế, vẻ mặt cũng hoà hoãn lại: "Thế này là đúng, kiếm tiền cũng phải nhìn xem tiền có thể vào tay mình hay không, xem có phúc để tiêu nó không mới đúng."
"Có điều, ngươi cũng yên tâm đi, con người của ta từ trước đến nay đều không bạc đãi người một nhà, ngươi làm cho tốt, sẽ không thiếu ân huệ cho ngươi."
"Dạ, dạ..." Bây giờ, Bạch Nhị Ngưu răm rắp nghe lời Bạch Kim Bắc, hắn nói cái gì cũng đều cuống quít gật đầu, trong lòng cũng càng vui mừng hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT