Còn về nguyên nhân kiếm được ít tiền thì … Tô thị đáng chết!
Nếu không phải lần trước nàng ta làm ầm ĩ chuyện lên thì Bạch Khang Nguyên cũng không đến mức bực bội với nhà bọn họ, lại không chịu phân công một ít việc tới thì cuộc sống của nhà bọn họ cũng không đến nỗi chật vật như vậy?
Nói đi nói lại đều là do đồ tiện nhân Tô Mộc Lam kia gây ra chuyện, làm hại nhà nàng hiện tại trở thành bộ dạng này.
Đặc biệt là không biết hiện tại Tô Mộc Lam học được bản lĩnh làm nhiều thức ăn ngon như vậy ở chỗ nào, nghe nói kiếm được không ít tiền lãi lời.
Thấy gia đình mình khó khăn túng thiếu, lại thấy người mình ghét lại có cuộc sống tốt đẹp hơn nên Trương thị càng cảm thấy bực bội.
Nghĩ đến Tô Mộc Lam, cả người Trương thị tràn đầy lửa giận, trút giận xuống mặt đất, lúc nhổ cỏ đều tăng thêm một phần sức lực, rễ cỏ dính vào đất, bị kéo mạnh một cái khiến một cục đất bắn lên cao, chui vào trong mắt.
Quả nhiên Tô thị kia chính là một tai họa, mới chỉ nghĩ đến đã gặp xui xẻo, nghĩ đến tiện nhân kia, uống một ngụm nước lã cũng sẽ bị nghẹn!
Trương thị vừa tức vừa bực, đôi mắt rất đau xót, chỉ có thể đứng dậy xoa nhẹ một lúc lâu, xoa đến khi đôi mắt chảy rất nhiều nước mắt, mới có thể gắng gượng mở được đôi mắt.
Vừa mới mở được mắt ra thì lại nhìn thấy Tô Mộc Lam xách đồ vật trong tay, đang đi ngang qua trên đường ở bên cạnh.
Hừ, chẳng trách vì sao hôm nay lại xui xẻo như vậy, hóa ra là tai hoạ đang ở chỗ này.
Trong lòng Trương thị không nhịn được tức giận, nhưng nhớ tới sự lợi hại của Tô Mộc Lam lần trước nên không dám trực tiếp tiến lên tìm nàng ta gây chuyện phiền phức, chỉ nhổ hai ngụm nước miếng xuống mặt đất mắng "Tiện nhân không biết xấu hổ!"
Sau khi mắng xong, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Trương Cốc đang nhìn chằm chằm Tô Mộc Lam, còn cười hề hề.
"Cười ngây ngô cái gì thế." Trương thị kinh ngạc, chợt nghĩ tới điều gì đó, ả tát một cái vào đầu Trương Cốc nói "Nhìn cái gì mà nhìn, nhanh đi làm việc đi."
"Tam tỷ, tỷ nói xem, quả phụ trẻ này có bộ dáng thật không tệ." Trương Cốc bị đánh vào đầu mà cũng không xoa, chỉ nhìn bóng dáng Tô Mộc Lam đi xa mới thu hồi ánh mắt lại, tặc lưỡi nói.
Làn da trắng trẻo, khuôn mặt cũng rất thanh tú, chủ yếu là dáng người kia thì …
Chậc chậc, e là cô nương xinh đẹp mới lớn cũng kém xa.
"Bộ dạng như vậy mà cũng kêu đẹp? chỉ là một tiện nhân biết bày trò, trong thôn chẳng ai muốn nhìn thấy ả." Trương thị nhếch khóe miệng cười khẩy, nói, "Ta nghe đồn rằng lúc trước Tô thị này nghĩ đủ mọi cách để trèo lên giường Bạch Thạch Đường nhà người ta, Bạch Thạch Đường còn không thèm liếc ả ta một cái, căn bản cũng không ở chung phòng với ả."
"Loại đê tiện như thế, cũng không nghĩ lại bản thân mình là cái thứ gì, cho rằng chui được vào lồng ngực củba người khác là có thể ép buộc được nam nhân sao?…… Ta nhổ vào! Đúng là tiện nhân!"
Trương thị mắng một hồi, trong lòng lập tức thoải mái hơn nhiều.
Nhưng khi Trương Cốc nghe được lời này thì mở to hai mắt nhìn.
Tô Mộc Lam chưa thông phòng với Bạch Thạch Đường sao…
Thế chẳng phải Tô Mộc Lam vẫn là cô nương mới lớn còn tân hay sao?
Trương Cốc gãi gãi cái ót, cười khà khà.
"Đừng có nghĩ linh tinh." Trương thị nhìn dáng vẻ này của Trương Cốc, lập tức liền đoán được ý định của hắn, duỗi tay tát một cái "Loại tiện nhân này không xứng được vào cửa nhà chúng ta, cứ làm việc cho tốt, chờ Tam tỷ tìm kiếm một cô nương trong sạch cho đệ, sớm tổ chức hôn sự cho đệ."
Trương thị nói chuyện, thấy Trương Cốc vẫn ngây ra như phỗng, duỗi tay tát một cái nữa "Có nghe thấy không đấy!"
"Nghe, nghe…"
Lần này Trương thị giơ tay tát xuống hơi mạnh tay khiến Trương Cốc đau đến mức nhe răng trợn mắt, suýt xoa một hơi, duỗi tay xoa cái trán của chính mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT