Kiểu nhà ai có việc thì cả thôn giúp đỡ thế này, thứ nhất cũng phòng ngừa tình huống nhà ai nghèo quá không thuê nổi người, đến nhà ở cũng không sửa nổi, thứ hai đây cũng là để người trong thôn dưỡng thành thói quen giúp đỡ lẫn nhau, làm cho cả thôn càng thêm đoàn kết, thứ ba đây là nhắc nhở tất cả mọi người rằng ngươi là người thôn Bạch Gia, nên tận lực, thứ có thể hưởng thụ cũng không ít, cũng không thể quên nguồn cội.

Cũng không đơn thuần chỉ là việc sửa nhà đây mà kết hôn, tang, gả, lấy đều là như thế.

Có điều, tuy nói loại chuyện này là tình trạng bình thường, là thói quen mà mỗi thôn đều giữ lại, nhưng cũng không phải là chuyện mà ngươi cảm thấy đương nhiên, phải biết nghĩ cho người khác, cũng không thể chiếm dụng thời gian củba người khác quá đáng.

Mùa hè, nóc nhà của Tô Mộc Lam hơi bị mưa dột, nhưng lại kéo đến lúc này, xem chừng bên trong không đủ tiền bạc đi mua gạch ngói là một chuyện, chỉ sợ vấn đề nằm ở chỗ người khác có rảnh hay không nhiều hơn.

Trời mùa hè nóng nực, ít nhiều gì cũng có việc ở trong ruộng, đương nhiên không thể nào không biết ngại mà bảo người khác đội nắng giúp đỡ.

Mà lúc này đây vừa vặn vào đầu thu, hoa màu trong ruộng còn chưa tới ngày mùa thu hoạch, không tính là bận bịu, còn trời lại thuộc kiểu vừa vặn ôn hoà, xem như là thời gian tương đối thích hợp.

Bạch Khang Nguyên cảm thấy Tô Mộc Lam chọn lúc này, nghĩ cũng thấy có chút chu đáo.

"Không phải chuyện gì lớn, ta giúp ngươi thu xếp là được." Bạch Khang Nguyên liên tục nói đồng ý.

"Cảm ơn Lý chính thúc." Tô Mộc Lam thấy thế, vội vàng nói cảm ơn.

"Ôi, cảm ơn cái gì chứ, đây là điều nên làm mà, lúc trước Thạch Đường cũng giúp không ít sức cho những người khác, bây giờ nhà ngươi có việc, chắc chắn cũng có không ít người đến, ngươi không cần quan tâm đến chuyện bên trên làm gì, đến lúc đó ngươi chuẩn bị kỹ càng cơm canh nước trà gì đó, đừng bạc đãi người làm việc là được rồi." Bạch Khang Nguyên dặn dò.

"Lý Chính thúc yên tâm, trong lòng ta có chừng mực." Tô Mộc Lam liên tục gật đầu: "Bản thân ta cũng không hiểu những việc sửa nhà này, việc nóc nhà thêm bao nhiêu ngói, tường sân cao thêm bao nhiêu, lũy bếp gì đó phải dùng bao nhiêu gạch, xem chừng còn phải làm phiền Lý Chính thúc xem giúp một chút, hai ngày này, ta sẽ nhanh chóng đặt mua về."

Ngô Trác Viễn với Ngụy Thị đã bắt đầu chuẩn bị chuyện cửa hàng, sau khi dọn dẹp cửa hàng xong, số lượng món ăn phải chuẩn bị ở nơi này của nàng sẽ nhiều hơn lúc trước, nếu như buôn bán bình thường, ước chừng không có bận rộn như vậy, nếu như buôn bán được, e rằng mỗi ngày đều phải làm ra một số lượng không nhỏ.

Những việc vặt này đều phải chuẩn bị thật tốt trước khi cửa hàng bắt đầu kinh doanh mới được.

ình thường, Bạch Khang Nguyên thường xuyên giúp đỡ người trong thôn thu xếp việc sửa sang nhà cửa, đối với việc nhà ở bao lớn dùng bao nhiêu gạch xanh, dùng bao nhiêu vật liệu gỗ, dùng bao nhiêu mảnh ngói, thậm chí là che đến mức độ nào, mất bao lâu từ lúc chuẩn bị cho đến khi hoàn thành nên đều rất rõ ràng.

Lúc này nghe Tô Mộc Lam nói lời này, mới bảo: "Chuện này dễ thôi, đợi lát nữa cơm nước xong xuôi rồi, ta rảnh rổi sẽ đến nhà ngươi ngó một chút, đoán chừng số lượng cho ngươi, ngươi đi mua là được."

"Ngươi mua mấy vật này cũng đừng đi quá xa, thôn Trương Gia có một cái lò gạch, chuyên môn nung những vật này, quanh thôn mình đều đến đó mua, đến lúc đó ngươi cứ nói với người ta là người thôn Bạch Gia dùng, vậy giá cả có thể hời hơn một chút, cũng có thể bảo người ta đưa đến nhà."

"Được, vậy cám ơn Lý chính thúc." Tô Mộc Lam xốc tấm vải bố lồng trên giỏ trúc rồi xách lên: "Đây là vài món ăn ta làm ở nhà, đều không phải thứ gì đáng giá, Lý Chính thúc với Trịnh thẩm cứ xem như đồ ăn vặt ngày thường mà ăn đi nhé."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play