"Được rồi, mau đi thôi, chậm thêm chút nữa trời sẽ tối đấy." Ngụy Thị rút bàn tay ra khỏi nắm tay của Ngô Trác Viễn, bước nhanh về phía trước.
Ngô Trác Viễn vội vàng đuổi theo.
Bên này, Tô Mộc Lam tiễn vợ chồng Ngô Trác Viễn xong thì dọn dẹp chén trà trong nhà, lại đi trở khoai lang khô ở trong sân, thấy sắc trời đã không còn sớm nữa thì bắt đầu thu xếp chuẩn bị làm cơm tối.
Mua được đậu hũ từ chỗ Ngô Điền Phúc, nàng cắt thành từng sợi nhỏ, sau đó chiên những sợi đậu hũ đó lên, chuẩn bị tối nay ăn rau trộn đậu hũ, phần đậu hũ còn lại thì nghiền thành vụn đậu hủ nhỏ, sau khi lăn bột thì vê thành viên tròn nhỏ, chiên thành đậu hũ viên ngoài giòn trong mềm.
Đến lúc đó lại tráng thêm món bánh bột ngô, bữa cơm tối này cũng coi như xong.
Tô Mộc Lam bận rộn ở nhà, lúc này, rất nhiều người đều đang bận rộn ở trong ruộng, chăm bón ruộng, nhổ cỏ bắt trùng, đều vô cùng bận rộn.
Đến ngay cả bên giếng nước, lúc này cũng vô cùng náo nhiệt vì có rất nhiều người tụ lại cùng giặt quần áo.
Tay giặt quần áo, đương nhiên miệng cũng không thể nhàn rỗi, hết nói đông rồi lại nói tây, nhớ đến cái gì thì nói cái đó.
"Ơ, nhìn thấy chưa, nhà Tô Thị lại bắt đầu phơi khoai lang khô rồi."
"Đó nào phải khoai lang phơi khô chứ, thứ được phơi là đồng tiền, biết không hả? Trong mỗi cái mẹt là vài đồng tiền đấy, ngươi xem một chút nhà nàng có bao nhiêu mẹt, vậy thì có thể có bao nhiêu tiền!"
"Nhắc đến đây, ngươi lại muốn phơi khoai lang khô à?"
"Được rồi, ai thích phơi thì phơi, quãng thời gian trước phơi khoai lang khô đều phải ăn hết lần này đến lần khác, ăn đến mức toàn thân đều là mùi khoai lang cả thôi, không muốn ăn lại nữa đâu."
"Cho nên nói này, tiền đó cũng không phải ai cũng có thể kiếm được, chúng ta đều biết thêu khăn hoa kiếm được không ít tiền, thế nhưng đâu phải ai cũng đều có thể cầm được cây kim thêu kia."
"Không phải, nói tới nói lui, không nên ghen ghét vì người khác kiếm được tiền, thanh thản ổn định sống cho chính bản thân mình, cứ dựa vào cuộc sống của mình mà kiếm tiền, bằng không cứ hết nghĩ cái này lại nghĩ cái kia, cuối cùng không được một đồng tiền nào lại còn phải lỗ thêm một số thứ nữa."
"Đúng vậy đó..."
Mấy người phụ nữ nói đến khí thế ngất trời, càng nói lại càng cao hứng.
Tuy nói đây cũng có chút ý tứ là tự an ủi mình, nếu không nói như vậy thì có thể như thế nào chứ?
Thế gian này có nhiều người có bản lĩnh và năng lực lắm, ghen tị hai lần cũng được rồi, nếu thật sự muốn học theo người ta, phải nghĩ xem người ta như thế nào, cũng phải nhìn xem bản thân có cái mệnh kia không mới được.
Có điều lúc này, Tôn Thị lại mang vẻ mặt mất hứng.
Nguyên nhân mất hứng đương nhiên chính là trông thấy đầy một sân khoai lang khô trong nhà Tô Mộc Lam kia.
Lúc trước, khoai lang khô của mình không bán đi được, trong lòng Tôn Thị vẫn rất buồn bực.
Nhưng đến lúc nàng nhìn thấy những người khác cũng không bán được khoai lang khô, trong đầu nàng đây lập tức thư thản.
Lúc lại nhìn thấy thời gian tiếp theo, Tô Mộc Lam cũng không tiếp tục phơi khoai lang khô nữa, trong đầu Tôn Thị càng thư giãn hơn.
Nhưng lúc này, Tô Mộc Lam lại bắt đầu phơi khoai lang khô, Tôn Thị liền nhớ đến những sợi khoai lang khô hoàn toàn không thể bán được của mình kia.
Tô Mộc Lam phơi khoai lang khô thì có thể bán lấy tiền còn nàng phơi thì không được...
Ôi, sao lại như thế vậy chứ.
Tôn Thị uất ức đến mức nước mắt bắt đầu tràn ra khoé mắt, nhìn thấy bên cạnh có người đi về phía mình, nàng vội vàng lau nước mắt rồi chào hỏi người kia: "Hàn thẩm."
"Sao lại đứng đây, nhìn cái gì thế?" Hàn Thị lườm Tôn Thị một cái.
Bà không thích con dâu nhà Lưu Thị, cũng không chào đón Tôn Thị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT