"Không làm chuyện trái với lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa, ta thấy nàng chột dạ khi bị bắt gặp ăn vụng đồ ăn thì có." Trên mặt Bạch Kim Bắc đầy vẻ chế nhạo, nhưng khi nhìn thấy trên mặt Phùng thị không vui vẻ thì ho nhẹ một tiếng, nói, "Nói đùa thôi mà, sao lại bảo là ăn vụng chứ, đồ vật trong nhà đều để nàng ăn mà."
Sau khi nhìn thấy món mà Phùng thị ăn chính là rau trộn gan heo, lập tức hắn trở nên tò mò, "Ngày thường không phải nàng ghét nhất là ăn nội tạng heo hay sao, nàng bảo nó có mùi hôi và vị rất khó ăn, lần trước ta mang về để hầm, nàng đã ném đi toàn bộ còn gì".
Nhớ tới chuyện này, Bạch Kim Bắc vẫn còn tiếc đứt ruột.
Tuy nó hơi ngấy mỡ, nhưng ăn vừa dai lại vừa thơm, không phải là mùi thơm như ăn thịt.
"Món này khác, đây là món rau trộn gan heo mà nương của Thủy Liễu làm." Phùng thị trợn mắt lườm Bạch Kim Bắc một cái, "Hôm nay ta về nhà mẹ đẻ, nhìn thấy gan heo liền mang hai bộ về, để nương của Thủy Liễu trộn cho ta một chút, ăn rất ngon, chàng nếm thử xem thế nào?"
"Vợ Bạch Thạch Đường trộn gan heo sao?"
Hiện tại Tô Mộc Lam sống rất tử tế, đối xử với bốn đứa trẻ cũng rất tốt, lại làm thức ăn kiếm tiền, toàn bộ người trong thôn đều biết chuyện này, cho nên cũng thay đổi cái nhìn đối với nàng, trong lòng Bạch Kim Bắc cũng hơi thổn thức bốn đứa bé Bạch Thủy Liễu cuối cùng đã hết khổ cực.
"Đúng thế, lần trước nương của Thủy Liễu làm mì gan heo ăn cũng rất ngon, ta đã nếm thử." Phùng thị thấy Bạch Kim Bắc chỉ chú tâm nói chuyện, không nghe đi nếm rau trộn gan heo theo lời nàng nói.
Nàng dứt khoát tự mình gắp một miếng nhét vào trong miệng hắn.
Bạch Kim Bắc đột nhiên không kịp phòng ngừa, vội vàng há mồm nuốt.
Non mềm ngon miệng, mùi thơm mát vô cùng.
"Mùi vị không tồi." Bạch Kim Bắc khen nói.
"Thật không, ta đã nói là ăn rất ngon mà." Được Bạch Kim Bắc khẳng định, Phùng thị vui vẻ như đi trẩy hội "Không chỉ có mỗi món này thôi đâu, nương của Thủy Liễu còn làm cả tai mèo, cơm cháy, thèo lèo ngọt đều ăn rất ngon, ta chuẩn bị mua một chút cho Vĩnh Hòa làm đồ ăn vặt khi đi học, lúc nào giải lao thì ăn."
"Có điều hôm nay chưa làm ra được, phải chờ đến ngày mai mới làm, nên đành phải chờ đến ngày mai mới có thể ăn."
Phùng thị nhắc đến chuyện này, có vẻ hơi thất vọng một chút.
Bạch Kim Bắc thấy thế, bật cười thành tiếng nói, "Người đã lớn như vậy mà còn tham ăn giống con nít vậy."
"Chuyện này cũng không thể trách ta, tại nương của Thủy Liễu làm đồ ăn thật sự ăn quá ngon." Phùng thị chu miệng lên cãi lại.
"Đúng, đúng, đúng." Bạch Kim Bắc liên tục gật đầu.
Sao có thể là lỗi của Phùng thị chứ, nếu không chắc chắc sẽ có chuyện xảy ra.
"Nhưng mà nhắc đến vợ của Bạch Thạch Đường, sau này gặp nàng khen vài câu, vì từ trước tới nay ta chưa thấy nàng như thế này bao giờ, chung quy lại cũng là vì vợ của Bạch Thạch Đường làm thức ăn ngon đúng không?"
"Ta cũng không phải là người nông cạn như vậy, chủ yếu là cảm thấy nương của Thủy Liễu … uhm … rất lợi hại." Phùng thị gãi gãi lỗ tai, "Cũng không thể nói là lợi hại, không phải là lợi hại theo đúng nghĩa, mà là rất có bản lĩnh, cái gì cũng làm được, suy nghĩ cũng chu đáo."
"Dù sao ta cảm thấy nàng ấy khá tốt, cũng muốn nói chuyện với nàng ấy."
Phùng thị là con gái nhỏ nhất trong nhà, được nuông chiều, nếu dùng từ không rành thế sự để miêu tả cũng không nói quá, mặc dù hiện tại đã làm mẹ của một đứa trẻ, nhưng tính tình so với đám bạn cùng lứa tuổi có vẻ ngay thẳng ngốc nghếch một chút, hơn nữa đi đâu cũng được nuông chiều, cho nên đương nhiên tính cách cũng có phần kiêu ngạo một chút.
Cũng bởi vì điều này nên Phùng thị ở trong thôn dường như không có quan hệ thân thiết với người nào, Bạch Kim Bắc cũng hơi lo lắng.
Đương nhiên sự lo lắng này không phải là lo lắng Phùng thị bị mang tiếng xấu ở trong thôn, mà là dưới góc độ quan sát của Bạch Kim Bắc, những người phụ nữ trong thôn có nổi tiếng hay không thì người khác cũng chẳng thèm để mắt tới, gốc rễ cuối cùng vẫn nằm ở nhà chồng, nếu nhà chồng tốt thì người khác đương nhiên sẽ không dám khinh thường, cũng sẽ không để lại tiếng xấu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT